Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.
Chọn tập

“Chuyện thật không phải như vậy! !” Tào Anh Kiệt thật muốn điên rồi, liền cực kỳ tức giận nói với Trần Mạn Hồng: “Chúng tôi thật đang diễn một tuồng kịch! Lão đại của chúng tôi thích người phụ nữ có hai bảo bối trong phòng ăn! !”

“Anh có gan làm, không có bản lãnh nhận? Tôi xem thường anh, Tào Anh Kiệt! ! Tôi đã nói đàn ông tuổi nhỏ không nhờ vả được!” Trần Mạn Hồng tức giận chỉ vào anh nói.

Còn nói lời này! !

Tào Anh Kiệt nhìn về phía cô, tức giận trợn mắt, nói: “Còn nói lời này! ! Anh nhỏ tuổi thì làm sao? Anh nhỏ tuổi không thương em sao? Không yêu em sao? Cũng muốn đặt em vào trong miệng ngậm rồi !”

“Cho nên anh ngậm xong rồi, phun ra, lại nuốt em gái nhỏ khác! !” Trần Mạn Hồng thuận lợi đón lấy! !

“Em. . . . . .” Tào Anh Kiệt tức giận, vừa muốn xông lên trước, nhưng có bóng dáng lóe lên trước mặt, anh nghiêng đầu. . . . . .

Đường Khả Hinh đã đi tới, nhìn về phía Trần Mạn Hồng thở phì phò, sợ hết hồn hết vía giải thích nói: “Đúng vậy. . . . . . Thật xin lỗi, Quản lý Trần! Tôi có thể làm chứng, bọn họ thật sự đang diễn trò! Hơn nữa tuồng kịch này là tôi chỉ cho bọn họ diễn, lời kịch đều là tôi muốn!”

“Cái gì?” Trần Mạn Hồng nóng mắt nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh lập tức nhìn về phía Trần Mạn Hồng, gấp gáp nói: “Lão đại của chúng tôi thật thích người mẹ dắt hai đứa bé trong phòng ăn, nhưng khổ nổi theo đuổi không kịp, mới diễn một màn kịch như vậy! Chỉ là tôi không nghĩ tới, bọn họ gọi Quản lý Tào tới diễn mà. . . . . .”

“Cô. . . . . .” Trần Mạn Hồng tức giận gấp gáp nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: “Được rồi, dù là giả, có nên diễn giống như thật vậy hay không?”

Lâm Sở Nhai vội vàng đi tới, cười nói: “Anh Kiệt từng là quán quân đại học kịch nói tại Anh quốc! Huống chi, hai chúng tôi diễn thế nào cũng giống như cầm thú! Chỉ có cậu ấy một đàn ông thuần khiết. . . . . .”

“Người đàn ông này bây giờ là của tôi đấy, mọi người có thể tùy tiện dùng linh tinh sao?” Trần Mạn Hồng tức giận kêu to!

Bọn người Tô Lạc Hoành lập tức khó nói.

Lãnh Mặc Hàn cũng trầm mặt nói: “Tôi đã nói rồi, hay là tôi diễn thôi. . . . . .”

Mọi người cùng nhau không nói, nhìn về phía anh.

Tào Anh Kiệt thấy Trần Mạn Hồng giảm bớt tức giận, ngay lập tức đi lên trước, ôm lấy hông của cô, gấp gáp nói: “Nhìn xem! ! Tất cả mọi người chứng minh lời nói của anh, nếu như em phát hiện anh nói dối, em giết anh, tế tổ tông nhà em !”

“Đi!” Trần Mạn Hồng vẫn có chút mất hứng.

“Thân ái, tin tưởng anh không!” Tào Anh Kiệt thật vội muốn chết, nữa ôm lấy cô, cúi đầu, rất mập mờ rất cưng chiều nói: “Kể từ sau lần đó, anh cũng không dám hôn em một lần nữa, không phải là muốn sống nghiêm túc cùng em à? Thật sự là một tuồng kịch! Nếu như em không tin! Chúng ta lập tức kết hôn đi !”

Trần Mạn Hồng ngẩng đầu lên nhìn Tào Anh Kiệt, nói: “Cái gì? Kết hôn?”

Mấy người Tô Lạc Hoành đều trợn to mắt nhìn về phía Tào Anh Kiệt, nghĩ anh đùa?

“Đúng vậy! Anh không chịu nổi!” Tào Anh Kiệt nói thẳng: “Gần đây anh vẫn luôn nghĩ đến chuyện này, dù sao chúng ta cũng muốn sống chung với nhau, không bằng kết hôn sớm một chút đi! Được không? Anh cho em một hôn lễ lãng mạn xa hoa, để cho em làm cô dâu xinh đẹp nhất, hấp dẫn nhất thế giới! Em cũng không còn nhỏ tuổi, anh cũng không nhỏ, còn không kết hôn, lãng phí làm gì ?”

Trần Mạn Hồng suy nghĩ chuyện này, lại im lặng nhìn Tào Anh Kiệt.

Tào Anh Kiệt lại nghiêm túc nhìn Trần Mạn Hồng, đột nhiên nửa quỳ xuống, ngẩng đầu lên nhìn cô, nói: “Này! ! Tiểu Nhu, đem hoa hồng cho tôi.”

“Nhưng cái này dùng để bày trí phòng ăn. . . . . .” Tiểu Nhu vẫn ngây ngô nói.

“Cô cút! ! Mau!” Văn Chi đột nhiên đi lên trước, căng thẳng đoạt lấy hoa hồng trong tay Tiểu Nhu, dám nhét vào trong tay Tào Anh Kiệt, nhân viên cả phòng ăn căng thẳng nhìn.

Ba cầm thú Tô Lạc Hoành muốn nhắc nhở Tào Anh Kiệt, anh chỉ mới trải qua một người phụ nữ, liền kết hôn à?

“Thân ái. . . . . .” Tào Anh Kiệt lập tức ôm qua hoa hồng, ngẩng đầu lên nhìn Trần Mạn Hồng, tình thâm chân thành nóng bỏng nói: “Thân ái, ở phòng ăn này là nơi chứng kiến tình yêu của chúng ta, đã từng rất nhiều đêm, nhìn em chiêu đãi khách xong, mệt mỏi ngồi ở bên cửa sổ, nhìn về phía biển rộng mênh mông bát ngát, anh biết rõ lúc đó em có chút cô đơn, cũng có chút tịch mịch, thậm chí tưởng niệm tình yêu đã mất, tất cả mọi người nhìn thấy em hoạt bát, em cay độc, em bốc đồng, nhưng không có phát hiện, sau khi em mệt mỏi, cô đơn thì bộc lộ dáng vẻ nữ tính, thật đáng yêu, thật đáng yêu. . . . . . Mỗi một mặt của em ở trong mắt của anh đều rất mới mẻ, rất hấp dẫn người, anh vẫn luông nghĩ, nếu như có thể cùng em dắt tay đi cả đời, nhất định là một chuyện tràn đầy kích thích!”

Trần Mạn Hồng ngây ngốc nhìn anh, còn không biết xảy ra chuyện gì, hai mắt đột nhiên đỏ bừng.

Tất cả nhân viên cũng đều cảm động nhìn về phía anh. . . . . .

Mấy người đàn ông Tô Lạc Hoành cũng không nhịn im lặng, nhìn về phía người anh em vô dụng, hôm nay có chút giống đàn ông. Đường Khả Hinh cũng ngây ngốc nhìn về phía anh, không nhịn được cũng hai mắt đỏ bừng.

“Gả cho anh !” Tào Anh Kiệt lại gấp gáp nói: “Thời gian của chúng ta không nhiều lắm!”

“Anh nói cái gì?” Trần Mạn Hồng nghẹn ngào nhìn anh.

Tào Anh Kiệt lập tức nhìn cô nói: “Em không cảm thấy sao? Năm nay em cũng 30 rồi, vài năm nữa anh cũng sắp 30 rồi, cuộc sống này đã sắp qua đi một nửa, còn không nắm bắt thời gian, yêu nhau thật tốt, nuông chiều nhau thật tốt, làm cho đối phương hạnh phúc! Anh vừa nghĩ tới anh chỉ có thể cùng em yêu ba bốn mươi năm, anh cảm thấy thật ít. . . . . .”

Trần Mạn Hồng không nhịn được nước mắt lăn xuống.

Hai mắt Đường Khả Hinh cũng chợt đỏ bừng, nhìn về phía Tào Anh Kiệt.

“Mạn Hồng. . . . . .” Tào Anh Kiệt nói tới chỗ này, đột nhiên hai mắt đỏ bừng, cảm động nhìn cô nói: “Cám ơn em xuất hiện trong sinh mệnh của anh, để cho anh phát hiện, trên thế giới này, còn người phụ nữ đáng yêu như em, để cho anh có một đoạn tình yêu cay nồng có thể làm cho anh kích thích cả đời! Anh cám ơn em! Tin tưởng anh, anh sẽ đối xử tốt với em! Nếu em sợ tương lai em già hơn anh, anh sẽ phơi nắng nhiều một chút, uống nhiều rượu một chút, hút thuốc nhiều một chút. . . . . . Gả cho anh, ! Thân ái! Gả cho anh !”

Trần Mạn Hồng thật sự rất bất đắc dĩ nhìn anh, tức giận nói: “Anh làm sao vậy? Mới vừa vẫn còn ở nhà khách Đại Dương diễn tiết mục đó, đột nhiên tới đây nói thật à?”

Tào Anh Kiệt nhìn Trần Mạn Hồng thật lòng nói: “Tình yêu của anh, không phải là tình yêu rung động từ trái tim của em sao? Em cảm thấy bị trói buộc sao?”

“Quản lý! ! Gả cho anh ấy đi! !” Rất nhiều nhân viên cũng cực kì hưng phấn nói! !

Bọn Tô Lạc Hoành nhìn cảnh tượng này, cũng không nhịn được cười.

Đường Khả Hinh im lặng nhìn về phía Tào Anh Kiệt, trong ánh mắt nhìn Trần Mạn Hồng rất kiên định, giống như trong thế giới của mình có một thứ gì đó đang dần dần ngưng tụ. . . . . .

“Gả cho anh ấy đi! !” Rất nhiều nhân viên tiếp tục nói, ngay cả lão đầu bếp bên ngoài cũng dẫn các đầu bếp kích động đi tới, cùng kêu lên vỗ tay nói: “Gả cho anh ấy đi! ! Gả cho anh ấy đi! !”

Cả nhà hàng tây, nhất thời cảm thấy náo nhiệt.

“Gả cho anh ! Chúng ta tổ chức hôn lễ ở trước cửa chính Khách sạn Á Châu, bên bờ biển xinh đẹp, anh sẽ vén khăn lụa trắng cho em, bày trí hoa cầu. . . . . .” Tào Anh Kiệt lại kích động nói.

Trần Mạn Hồng im lặng nhìn ánh mắt chân thành của Tào Anh Kiệt, cô đột nhiên mỉm cười, bất đắc dĩ nói: “Không chịu nổi anh! Cầu hôn cũng không có chiếc nhẫn, chỉ muốn cầm một bó hoa, giải quyết tôi à!”

“Chiếc nhẫn muốn bao nhiêu, có bấy nhiêu! ! Nhưng trái tim của anh chỉ có một! !” Tào Anh Kiệt lại nhìn Trần Mạn Hồng, gấp gáp nói: “Trần Mạn Hồng tiểu thư, nhanh đáp ứng anh đi, chân của anh đã tê rần! Nhận hoa này, tiếp nhận cầu hôn của anh! Hả?”.

“Gả cho anh ấy đi! ! Gả cho anh ấy đi! ! Gả cho anh ấy đi! !” Chúng nhân viên lại rối rít vỗ tay.

Rốt cuộc trên mặt Trần Mạn Hồng lộ ra ngọt ngào, mỉm cười vươn tay, nhận lấy hoa hồng trong tay của anh!

“A . . . . . . . . . . . ” Tất cả nhân viên cùng kêu lên, huýt sáo, vui vẻ vỗ tay cười to, lão đầu bếp cũng cười gật đầu một cái.

Tào Anh Kiệt cũng kích động, lập tức đứng lên, ôm chặt Trần Mạn Hồng vào trong ngực, bưng mặt của cô, hung hăng hôn lên môi của cô, trong tiếng hoan hô vui vẻ của mọi người, ôm lấy thân thể của cô, nhanh chóng xoay tròn, từng cánh hoa hồng, theo tình yêu của bọn họ xoay tròn, bay khắp cả nhà hàng tây, giống như ánh sáng màu hồng tung bay trên bầu trời xanh thẳm, từng đám mây trắng bay bay, gió ngọt ngào thổi tới. . . . . .

Đường Khả Hinh nắm một đóa hoa hồng màu đỏ thẫm, ở trong tiếng hoan hô của nhân viên phòng ăn, lặng lẽ mỉm cười đi ra, hai mắt lại xẹt qua một chút đỏ thắm. . . . . .

Thang máy nhanh chóng trượt xuống, Đường Khả Hinh đứng ở bên trong thang máy trong suốt, xoay tròn đóa hồng, nghĩ tới ánh mắt kiên định của Tào Anh Kiệt, cô đột nhiên mỉm cười, thì ra mỗi cô gái, yêu cầu một tình yêu duy nhất, cũng không sai, cũng không có lòng tham. . . . . .

Cửa thang máy mở ra.

Đường Khả Hinh tiếp tục đi ra, chuẩn bị đi ra ngoài, cũng đang trong lúc này, điện thoại di động reo lên, cô cầm điện thoại di động lên, mở ra xem, là Tô Thụy Kỳ, cô khẽ mỉm cười, tiếp điện thoại, đáp: “Alô. . . . . .”

Tô Thụy Kỳ gỡ mắt kính xuống, chuyển qua ghế chuyên dụng, nhìn rừng phong bên ngoài bệnh viện, cười nói: “Ăn cơm trưa rồi chưa ?”

Đường Khả Hinh nghe lời này, nhớ lại, mới phát hiện ra mình chưa ăn, lại cười nói: “Ăn rồi. Anh thì sao?”

“Ừm!” Tô Thụy Kỳ cười nói: “Anh nhận được thiệp mời tiệc từ thiện tối nay, muốn mời em cùng tham gia.”

Đường Khả Hinh dừng lại một lát, nhớ tới lời nói củ Trang Hạo Nhiên, liền ôn nhu cười nói: “Em . . . . . Không muốn tham gia, bởi vì em không thích chỗ đó, nhưng anh có thể mời em đi chỗ khác, uống một chút rượu, hoặc ăn một chút mì xào. . . . . .”

Tô Thụy Kỳ nghe lời này, dừng lại một lát, đột nhiên cười nói: “Tốt. . . . . . Em muốn đi chỗ nào?”

“Em có thể quyết định?” Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, hỏi.

“Ừm!” Tô Thụy Kỳ cười nói.

Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, mới cười nói: “Tốt! Vậy giờ tan việc, em gọi điện thoại cho anh, sau đó anh lái xe tới đón em..em sẽ suy nghĩ lại, muốn đi ăn cái gì.”

“Tốt.” Tô Thụy Kỳ dịu dàng đáp lời, cúp điện thoại, cầm điện thoại di động, nghĩ tới lời nói của Khả Hinh mới vừa rồi, anh đột nhiên mỉm cười, một lần nữa đeo mắt kính lên, quan sát tình trạng trái tim của Như Mạt hôm nay, lúc này ở bên trong máy quét phát hiện số liệu trái tim tăng thêm sợ hãi, anh sững sờ, chậm rãi đứng dậy, đi dọc theo hành lang thật dài, đi tới phòng bệnh của Như Mạt. . . . . .

Nhưng mới vừa đi về phía trước thoáng chốc nhìn thấy Tần Vĩ Nghiệp đang cùng mọi người, trầm trọng đi ra, hai mắt bên trong gọng kiếng lạnh lùng chợt lóe.

Tô Thụy Kỳ Kỳ sững sờ, nhưng vẫn tiếp tục tiến lên.

Tần Vĩ Nghiệp không nhìn thấy Tô Thụy Kỳ, mà đi thoáng qua bên cạnh anh, bước nhanh đi về phía trước.

Tô Thụy Kỳ xoay người, đầu tiên nhìn Tần Vĩ Nghiệp một cái, suy nghĩ trong chốc lát, mới tiếp tục xoay người cất bước đi về phía trước, bước tới cửa phòng bệnh đặc cấp của Như Mạt, phát hiện người giúp việc đang thoa thuốc mỡ trên khuôn mặt mềm mại của Như Mạt. . . . . .

“Làm gì đó?” Tô Thụy Kỳ lập tức đi tới hỏi! !

Chọn tập
Bình luận