Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.
Chọn tập

Phốc!

Tiêu Đồng và Thái Hiền không nhịn được bật cười phốc một tiếng, nói: “Rất tuyệt! Hơn nữa làm cho người ta có cảm giác hết sức kinh ngạc! Làm cho người ta nghe, không khỏi nghĩ đến cuộc đời của mình! Không nhịn được lệ tràn khóe mắt! ! Hiện tại, cô ấy nên cảm thấy cực kỳ may mắn vì có một người lãnh đạo như anh !”

Trang Hạo Nhiên vừa đi về phía trước, vừa rất nghiêm túc nói: “Quá tài năng rồi!”

Phốc! Tiêu Đồng và Thái Hiền không nhịn nữa nở nụ cười, cùng đi ra đại sảnh, thấy xung quanh Quả cầu pha lê đã bày đầy ghế ngồi trắng tinh, chỉ mười phút, ở phía trước đại sảnh đã bày một cái bàn trắng tinh dài tám mét, nhân viên đang nhanh chóng đi tới đặt xuống bàn ba bình Hoa Bách Hợp, tháp ly sâm banh đặt ở bên trái bàn dài, trên xe thức ăn đặt mười mấy chai rượu sâm banh! !

Nữ tiếp tân đang cầm hoa cài cho mỗi vị khách quý!

Đông Anh cũng đứng ở trong đại sảnh giúp một tay, nhận từng đóa hoa cầu cài lên người cho các Phó Tổng Giám đốc, khi cô cầm hoa cầu nhìn về phía Lâm Sở Nhai thì mặt của cô không khỏi ửng đỏ, nhưng vẫn cầm buộc thành hình ngôi sao vô cùng xinh đẹp, đi tới trước mặt của Lâm Sở Nhai, nói: “Phó tổng, cài hoa cầu cho anh. “

Lâm Sở Nhai thay âu phục màu đen, một tay cắm túi quần, một tay chỉ Tô Lạc Hoành đang căng thẳng cười nói: “Tôi nói cho anh biết! ! Tối nay anh còn dám hẹn cô gái của tôi đi ra ngoài uống rượu thì đừng làm anh em nữa!”

Tô Lạc Hoành nhìn anh cười nói: “Cô ấy nói không thích anh, cảm thấy anh không có cảm giác an toàn!”

Đông Anh im lặng cầm hoa cầu cẩn thận cài lên cho Lâm Sở Nhai!

“Tại sao tôi không có cảm giác an toàn?” Lâm Sở Nhai nhạo báng Tô Lạc Hoành nói: “Anh đừng giả vờ với cô ấy! Tôi nói với anh! ! Mỗi ngày sáng trưa tối anh theo đuổi ba lần, cô ấy không biết mà thôi. . . . . .” Anh nói xong mới quay đầu nhìn thấy là Đông Anh cài hoa cho mình, liền ơ một tiếng, bật cười nói: “Đông Anh à? Lại là cô cài hoa cho tôi? Làm sao tôi chịu nổi?”

Đông Anh ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Sở Nhai, có chút ngượng ngùng, dịu dàng nói: “Có thể cài hoa cho anh là vinh hạnh của tôi . . . . .”

Cô lui ra sau một bước, mới vừa muốn nhìn xem hoa cầu cài cho anh có ổn hay không, đột nhiên nhìn thấy Lâm Sở Nhai vươn tay nắm chặt cổ tay của cô, kéo cô đi trước một bước, mặt của Đông Anh chợt đỏ, xoay người lại thấy một đồng nghiệp đang đẩy xe rượu sâm banh đi qua sau lưng, thiếu chút nữa đụng phải. . . . . .

“Cẩn thận” Lâm Sở Nhai hơi mỉm cười nhìn cô một cái, có chút dịu dàng nói.

“Cám ơn. . . . . .” Đông Anh im lặng không lên tiếng, liền xoay người đi khỏi, hai mắt hơi đượm buồn nhưng nhanh chóng thu lại biểu hiện trên mặt, thở nhẹ một hơi, đi tới một đầu khác khách sảnh nhưng không nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi, sau đó nắm lấy một trợ lý của mình hỏi: “Tổng Giám đốc đâu?”

“Lúc nảy dường như tôi nhìn đến anh ấy và Tử Hiền Tiểu thư đi ra ngoài, vẫn chưa về.” Trợ lý nói.

Đông Anh nghe vậy, theo bản năng tìm người khắp nơi, vừa tìm vừa nói: “Chút nữa, lễ chúc mừng sắp bắt đầu. Tổng Giám đốc còn chưa cài hoa cầu !”

Trợ lý nghe xong lập tức tìm người khắp nơi!

Đường Khả Hinh đi qua hành lang thật dài, mới vừa muốn đi tới đại sảnh tới, lập tức ngây người nhìn đại sảnh mới vừa rồi còn trống không, bây giờ đã phủ kín ghế ngồi khách quý, phía trên còn bày một khán đài, không khí tưng bừng vui vẻ làm lòng của người ta lập tức cởi mở, cô vội vã bước nhanh tới phía trước, nhìn thấy Tiêu Đồng đang phụ trách tại đại sảnh, sốt ruột hỏi: “Thấy Tổng Giám đốc Tưởng chưa?”

“Không có . . . . . .” Đường Khả Hinh lắc đầu một cái.

Tiêu Đồng gấp gáp đưa hoa cầu cho Đường Khả Hinh, căn dặn: “Cô lập tức đi khắp chỗ tìm Tổng Giám đốc! ! Bởi vì sắp bắt đầu lễ thành lập trụ sở mới! ! Nhìn thấy anh ấy, lập tức cài hoa cầu cho anh, mời anh ấy đến đại sảnh, nói lễ thành lập sắp bắt đầu!”

“Vâng . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức nhận lấy hoa cầu, tìm người ở trong đại sảnh, chỉ có tiếng người ồn ào, không nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi, cô lập tức đi dọc theo hành lang dài yên tĩnh của cao ốc văn phòng, khi cô nắm hoa cầu đạp sàn nhà màu vàng nhạt đi qua cái tủ trưng bày hình ảnh các trang trại rượu và các loại rượu đỏ của các nước thì bên một phòng hội nghị yên tĩnh nghe được giọng nói bén nhọn của Tử Hiền nói: “Rốt cuộc tối hôm qua. . . . . . anh ở bên cô ấy phải không?”

Đường Khả Hinh nắm hoa cầu đứng ở cửa bên nghe được câu này, hai mắt chợt lóe, ngay lập tức muốn lui về phía sau một bước, xoay người đi khỏi, nhưng nhìn hoa cầu trong tay mình, biết bên ngoài nhất định rất vội, cô có chút bất đắc dĩ tiến lên, muốn đưa tay gõ cửa. . . . . .

“Trong giấy thỏa thuận chúng ta đã từng nói, ngày nào còn chưa kết hôn, không được hỏi chuyện riêng của đối phương. . . . . . em quên sao? Đây là thỏa thuận tự em quyết định!”

“Ha ha…!” Tử Hiền có chút tức giận nói: “Thật sao? Nếu như vậy, trước khi chưa kết hôn với anh, em có thể lên giường cùng đàn ông khác phải không?”

“. . . . . . . . . .”

Tay của Đường Khả Hinh giơ lên trước cửa, hai mắt nhìn chằm chằm cánh cửa màu đen, không dám lên tiếng.

Rốt cuộc Tưởng Thiên Lỗi mở miệng nói: “Anh lên giường với ai?”

“Tối hôm qua thật không có. . . . . . làm chuyện gì với cô ấy? Chỉ ở cả đêm cùng với cô ấy?” Giọng của Tử Hiền có chút dịu lại.

“Chuyện của anh em đừng hỏi!” Giọng của Tưởng Thiên Lỗi có chút cứng rắn, hôm nay tâm trạng của anh không quá tốt.

“Em không hỏi cũng được! Nhưng anh hại em chờ anh cả buổi tối ngày hôm qua, anh phải bồi thường cho em,” Tử Hiền mềm mỏng!

“Em muốn bồi thường thế nào?”

“Hôn em một chút. . . . . .” Giọng nói có chút mập mờ. . . . . . Có chút quyến rũ. . . . . .

Hai mắt Đường Khả Hinh nhanh chóng xoay chuyển, muốn quay người chạy trốn, lại nghe có người ở sau lưng lớn tiếng gọi: “Đường Khả Hinh, cô làm gì ở đây?”

Giọng của Tiêu Đồng!

Đường Khả Hinh kinh hãi xoay người nhìn về phía Tiêu Đồng!

Cửa ầm ầm mở ra!

Tử Hiền đứng ở cửa bên, lạnh lùng nhìn về phía Đường Khả Hinh, ah một tiếng, nhướng mày, nhạo báng nói: “Lại là cô? Thật khó trách tôi nghi ngờ cô là một cô gái rất giả tạo!”

Tưởng Thiên Lỗi lập tức nắm chặt bả vai vợ chưa cưới, để cho thân thể cô đứng lui ra phía sau, hai mắt đông lạnh nhìn về phía Đường Khả Hinh! !

Đường Khả Hinh nắm hoa cầu, có chút căng thẳng giải thích nói: “Thật xin lỗi Tổng Giám đốc, Nhậm tiểu thư. . . . . . Tôi chỉ muốn. . . . .”

Tiêu Đồng mỉm cười lập tức đi lên trước, hướng về phía Tưởng Thiên Lỗi và Nhậm Tử Hiền nói: “Tổng Giám đốc, Nhậm tiểu thư, là như vậy, bởi vì sắp bắt đầu lễ khai trương, cho nên tôi gọi Khả Hinh đi tìm Tổng Giám đốc, thuận tiện cài hoa cầu khách quý. . . . . . Tôi thấy cô ấy mới đi đến cạnh cửa, tôi gọi cô ấy. . . . . . Còn tưởng cô ấy muốn lười biếng!”

Tử Hiền chậm rãi nhìn về phía Đường Khả Hinh, nhíu mày nói: “Thật như vậy sao? Là muốn lười biếng, hay muốn nghe lén?”

Đường Khả Hinh nắm hoa cầu, cắn chặt môi dưới, muốn im lặng nhưng hai mắt lóe lên một cái, liền chậm rãi nói: “Tôi vô ý nghe lén hai người nói chuyện bởi vì bí mật của hai người không liên quan đến tôi, tôi thật sự chỉ tới tìm Tổng Giám đốc. . . . . . Tới cài hoa cầu cho anh ấy . . . . . .”

Tử Hiền ngửa mặt, im lặng không lên tiếng nhìn về phía cô.

Tưởng Thiên Lỗi cũng lạnh lùng nhìn về phía cô.

Tiêu Đồng nhìn ba người bọn họ một cái, ngay lập tức có chút căng thẳng muốn nhận lấy hoa cầu trong tay Khả Hinh nói: “Để tôi làm. . . . . .”

“Đây là công việc của tôi! Tôi làm!” Ánh mắt Đường Khả Hinh đột nhiên kiên định, giọng nói có chút cứng rắn.

Sắc mặt của Tử Hiền cứng ngắc, không vui nhìn về phía cô.

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi nhìn cô, lại nói với Tử Hiền: “Em đi ra ngoài trước!”

“Em không muốn!” Tử Hiền không chịu!

Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt nhìn về phía Tử Hiền.

Tử Hiền nhìn ánh mắt của anh một cái, ngay lập tức hừ một tiếng, có chút không cam lòng nhìn Đường Khả Hinh một cái, mới cùng Tiêu Đồng đi dọc hành lang thật dài, đi ra ngoài, vừa đi, vừa không yên tâm quay đầu lại nhìn cô một cái!

Hành lang lập tức yên tĩnh.

Đường Khả Hinh nắm hoa cầu đứng ở ngoài cửa. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên cửa, nhàn nhạt nhìn cô cúi đầu, vẻ mặt lạnh nhạt, hai mắt vẫn còn hơi sưng vù, đoán chừng vừa rồi khóc rất nhiều, liền nói: “Không phải cô muốn cài hoa cầu cho tôi sao?”

“Vâng!” Đường Khả Hinh lập tức gật đầu, nắm hoa cầu, mới vừa muốn tiến lên một bước, Tưởng Thiên Lỗi lại xoay người đi vào phòng hội nghị. . . . . .

Đường Khả Hinh không khỏi ngẩng đầu lên nhìn anh đi tới vị trí của Tổng Giám đốc giữa phòng hội nghị, ngồi xuống hết sức tao nhã, nhìn mình. . . . . . Cô cũng im lặng nhìn anh một cái, mới bước nhanh tới trước mặt của anh, dịu dàng nói: “Tổng Giám đốc. . . . . . Mời anh đứng lên. . . . . . Tôi muốn cài hoa cho anh. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi cũng không nhúc nhích nhìn về phía cô.

Hai mắt Đường Khả Hinh chuyển động nhìn dáng vẻ muốn ăn đòn của anh cười như không cười nhìn mình, giọng nói cô có chút cứng rắn: “Tổng Giám đốc! ! Mời anh đứng dậy, tôi muốn cài hoa cho anh!”

Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi sáng lên, rốt cuộc chậm rãi đứng dậy, lập tức đứng dán thật gần Đường Khả Hinh!

Trái tim Đường Khả Hinh đập thình thịch, lui ra sau một bước, hai tròng mắt hơi lạnh lùng!

Tưởng Thiên Lỗi lại tiến lên một bước, nhìn vẻ mặt cô cố nén lạnh lùng.

Đường Khả Hinh lui ra sau một bước nhưng phát hiện mình đã dán vào tường, cô lập tức ngẩng đầu lên. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi đã đứng gần, dán vào người cô, cúi xuống nhìn cô.

Đường Khả Hinh cắn răng, nắm chặt hoa cầu muốn đẩy anh ra, không ngờ bị gai hoa cầu đâm vào ngón cái của mình, cô ah một tiếng, kêu lên, giơ tay nhìn máu tràn ra trên ngón tay của mình, kêu nhỏ: “Đau quá. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía cô, nắm bàn tay nhỏ bé của cô. . . . . .

“Buông tôi ra!” Đường Khả Hinh tức giận muốn đẩy anh ra, không ngờ Tưởng Thiên Lỗi lại nắm bàn tay nhỏ bé của cô, đưa lên môi khẽ mút máu tràn ra trên ngón tay cô. . . . . .

Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, thân thể mềm nhũn ở cạnh tường, muốn rút tay về, không ngờ mới vừa muốn rút về, lại bị Tưởng Thiên Lỗi cắn mạnh đầu ngón tay một cái, cô thật sự rất đau, ah một tiếng kêu lên: “Đau quá!”

Chọn tập
Bình luận