Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 172: Chuẩn bị cho cô

Tác giả: Hàn Trinh Trinh
Chọn tập

Trang Hạo Nhiên dừng bước nhìn bộ dáng nhát gan của Đường Khả Hinh, trên khuôn mặt đẹp trai của anh đột nhiên khẽ nở nụ cười nói: “Đừng căng thẳng như vậy, tôi không có hứng thú đối với cô gái trẻ tuổi.”

“À?” Đường Khả Hinh có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên lại không có để ý đến cô, mà thu hồi lại bộ dáng đùa cợt hằng ngày, cầm chong chóng gió đi về phía ghế sa lon, liếc mắt một cái nhìn thấy tài liệu trên bàn trà nhỏ, đã thu dọn xong, bằng phẳng đặt chồng lên nhau, anh có chút im lặng, nhìn về phía tài liệu kia nói: “Có phải cô giúp tôi thu dọn tài liệu hay không?”

“Vâng . . . . .” Đường Khả Hinh có chút căng thẳng vội vàng trả lời.

Trang Hạo Nhiên nhăn mày, nhìn gần bốn mươi phần tài liệu xếp thành chồng lên nhau, anh thở dài nói: “Lần sau. . . . . . Nếu như tôi không có căn dặn, không nên đụng đến tài liệu trên mặt bàn. . . . . . Tôi thật vất vả mới tìm được tài liệu tôi muốn xem, lật tới một ít mặt, làm ký hiệu, bây giờ cô sắp lại ngay ngắn, tôi lại phải tìm một lần nữa!”

“À?” Đường Khả Hinh nghe vậy, mặt đỏ lên, căng thẳng nói: “Xin lỗi. . . . . . Tôi không nghĩ tới chuyện này. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên ngồi ở trên ghế sa lon, đặt chong chóng gió sang một bên, vẻ mặt trầm ngâm, dựa theo như trí nhớ rất tốt của mình, lại xốc chúng lộn xộn một lần nữa, phủ kín cả bàn trà!

Khả Hinh hoa cả mắt cúi thấp đầu, nhìn anh xốc toàn bộ tài liệu trở nên rối loạn, có vài phần mở ra, có vài phần chỉ mở một mặt, cô thật sự không hiểu, làm như vậy, rốt cuộc mang đến cho anh thuận lợi gì?

Trang Hạo Nhiên xốc toàn bộ tài liệu rối loạn, mới cầm một phần tài liệu trong đó, mở ra, tựa vào trên ghế sa lon, vừa nhìn số liệu phía trên, vừa nói: “Ngồi đi.”

“Vâng!” Đường Khả Hinh cảm giác cả người mình rất chật vật ngồi trên ghế sa lon đối diện anh, nhìn anh cúi đầu xem tài liệu rất chăm chú, so với bên ngoài, nhìn thấy anh cười to sảng lãng, thậm chí bộ dáng có chút đùa cợt, rất không giống nhau.

Trang Hạo Nhiên vừa nhìn tài liệu, vừa hỏi: “Cô muốn uống chút gì không?”

“Không cần. . . . . .” Âm thanh yếu ớt.

Trang Hạo Nhiên hơi nâng mắt nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh lập tức cúi đầu, mười ngón tay đặt ở trên đùi, càng không ngừng uốn qua uốn lại.

Vẻ mặt nghiêm túc của Trang Hạo Nhiên rốt cuộc hiện lên nụ cười, buông tài liệu tài liệu trong tay xuống ở trước mặt cô, đứng dậy cất bước đi về phía phòng bếp, bước lên ba bậc thềm, mở tủ lạnh ra, nhìn thoáng qua các loại thức uống bên trong, liền không hài lòng đóng lại, mở một cánh cửa khác, lấy ra một chiếc ly thủy tinh cao cổ tỏa ra hơi lạnh đặt xuống trước bàn bếp, im lặng lấy ra sữa dừa ướp lạnh, rót vào trong ly, múc một muỗng đậu đỏ bỏ và mười mấy quả nho chua vào trong ly, rắc hạt đậu phộng nấu chín vừa phải lên trên, nhưng đậu đỏ không có nổi lên. . . . . .

Nhìn thấy sữa dừa và đậu đỏ hòa vào nhau, hài lòng.

Anh lấy một cái muỗng nhỏ bằng sứ trắng bỏ vào trong ly, mang ly thức uống đi ra phòng khách.

Đường Khả Hinh nghe tiếng bước chân, lập tức có chút căng thẳng đứng lên, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên cầm một ly thức uống, đặt xuống trước mặt của mình, nói: “Uống đi. . . . . .”

Cô cúi đầu, nhìn ly thức uống này, có chút kinh ngạc nhìn hạt đậu phộng, Đậu đỏ, nho ở phía trên. . . . . .

“Ngồi đi!” Trang Hạo Nhiên ngồi ở trên ghế sa lon, cầm tài liệu xem.

“Vâng” Đường Khả Hinh nhìn thấy anh vẫn rất tao nhã ngồi ở trên ghế sa lon, lật xem tài liệu, cô không dám lên tiếng, vươn tay cầm ly sữa dừa và đậu đỏ, có hơi khát nước uống một hớp, chợt cảm thấy nước dừa ngọt dịu mát rượi thoải mái, cô hơi ngạc nhiên cầm cái muỗng nhỏ, múc mấy hạt đậu phộng và nho ăn, một mùi vị ngọt ngọt dòn dòn trong trẻo, thật sự làm cho người ta kích thích, tâm trạng ổn định, cô vừa nhai, vừa mỉm cười vui vẻ.

Trang Hạo Nhiên nâng mắt nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh có chút vui vẻ cầm cái muỗng nhỏ múc một chút đậu đỏ chậm rãi ăn thật thoải mái.

Anh im lặng nhìn cô.

Đường Khả Hinh vẫn uống sữa dừa, lại cảm giác trước mặt có một luồng ánh sáng ẩn chứa soi mói chiếu về phía mình, cô có chút sững sờ cầm thức uống ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt thâm trầm của Trang Hạo Nhiên, trong lòng của cô chợt căng thẳng nhưng không thể rời khỏi ánh mắt kia.

Trang Hạo Nhiên dừng động tác trong tay, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô, dần dần, anh khẽ chớp mắt, trên mặt lộ ra nụ cười không có ý tốt.

Đường Khả Hinh có chút sợ hãi để ly xuống, căng thẳng nhìn về phía anh, giống như cảm thấy ánh mắt sáng rực của anh, có chút không tốt.

Trang Hạo Nhiên buông tài liệu trong tay xuống, chậm rãi đứng dậy, có chút lạnh lùng nhìn về phía cô.

Trái tim Đường Khả Hinh đập thình thịch, cảm thấy ánh mắt của Trang Hạo Nhiên quá sáng, giật mình hai tay chống ghế sa lon, lui về phía sau một bước, cúi đầu không dám lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên chậm rãi thu lại ánh mắt nóng rực, đột nhiên trở nên thâm thúy lạnh lẽo, cất bước đi tới trước mặt cô, nhìn cô ngồi ở trên ghế sa lon có chút sợ hãi cúi đầu khẽ giãy giụa, có chút căng thẳng, ngón tay thon dài của anh khẽ nhúc nhích, từ từ duỗi về phía khuôn mặt của Đường Khả Hinh, chạm vào cằm của cô, bóp nhẹ một cái. . . . . .

Khả Hinh kinh hãi, giống như bị rắn cắn, bỗng nhiên ngẩng đầu, thấp thỏm lo âu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, hai mắt không nhịn được hoảng sợ đến đỏ bừng.

Con ngươi thâm thúy của Trang Hạo Nhiên giống như có độc nhìn về phía cô.

Hai mắt Khả Hinh nhất thời tràn nước mắt, run rẩy nhìn anh.

Ánh mắt Trang Hạo Nhiên khẽ đảo qua nhìn về phía vết sẹo màu hồng bên má trái của cô, kéo dài gần đến cằm, cuối cùng sắc mặt của anh hơi hòa hoãn, nở nụ cười nhìn về phía cô, trầm giọng nói: “Cô sợ tôi?”

Khả Hinh không dám lên tiếng, chỉ căng thẳng nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, đột nhiên cười một tiếng, nói: “Đi sang đây ngồi một chút.”

“À?” Đường Khả Hinh có chút lo sợ, nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên nhìn ánh mắt mơ mộng của cô, lóe ra chút ánh sáng mê man, anh chậm rãi nói: “Đi sang ngồi đi. . . . . . Cô ngồi ở vị trí này, là chỗ tôi thường ngồi, tôi không quen ngồi chỗ có ánh sáng. . . . . .”

Đường Khả Hinh chợt thở phào nhẹ nhõm, cảm giác mình có chút hoảng sợ, xê dịch ra một chút, nước mắt cũng suýt chút nữa tràn ra.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, im lặng ngồi ở trên ghế sa lon, quen ngửa đầu ra sau, tựa vào trên ghế sa lon nhắm mắt lại, hơi lười biếng nói: “Mở tài liệu ở trước mặt tôi xem đi. . . . . .”

Đường Khả Hinh nghe vậy, liền ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía anh đang nhắm mắt, khuôn mặt rất đẹp trai, cô có chút ngây ngốc hỏi: “. . . . . . . .Xem. . . . . . Tài liệu? Tôi sao?”

“Ừ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đường Khả Hinh quay đầu nhìn về phía mấy phần tài liệu để trên bàn trà, ngạc nhiên hỏi: “Xem cái nào?”

“Tùy tiện!” Trang Hạo Nhiên nói.

Đường Khả Hinh có chút tò mò vươn tay, cầm lên một phần tài liệu, mở ra xem, chợt nhìn thấy phía trên có ghi chép tình hình có liên quan đến trang trại rượu đỏ Tân Thế Giới, còn ghi rất tỉ mỉ tất cả loại rượu “Terroir”, phía dưới có sơ đồ giải thích rượu mẫu. . . . . . Thậm chí cô nhìn thấy ở phía dưới có viết một số ghi chú rất quan trọng về chất rượu, toàn bộ gạch bằng hai đường màu đỏ, chữ viết hết sức phóng khoáng, ghi chú rõ ràng thưởng thức rượu này thì phải chú ý thời gian giải rượu không vượt quá 12 phút. . . . . .

Cô đang cầm tài liệu, hơi nghi ngờ nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên nhắm mắt lại, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt của cô, liền sâu kín nói: “Trên bàn để hơn bốn mươi phần tài liệu rượu đỏ quan trọng, tôi đã đánh dấu và gạch đường đỏ trước cho cô, những chỗ gạch đỏ, cô phải chú ý xem một chút. . . . . .”

Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, mất hồn nói: “Anh. . . . . . Anh nói. . . . . . Những tài liệu này đều chuẩn bị cho tôi hay sao? Anh còn đặc biệt gạch đường đỏ?”

“Ừm” Trang Hạo Nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi, vẫn nhắm mắt ngủ.

Trong lòng của Đường Khả Hinh từ từ ấm áp, nhìn về phía anh có chút cảm động hỏi: “Tại sao anh muốn giúp tôi?”

“Bởi vì hiện tại cô phải làm việc cho tôi” Trang Hạo Nhiên cảm thấy vấn đề này có chút nhàm chán, nhưng anh vẫn trả lời.

Đường Khả Hinh đột nhiên cười, thật kích động quay đầu nhìn tài liệu trong tay, lật xem từng tờ từng tờ, phát hiện gần như mỗi một tờ Trang Hạo Nhiên đều có ghi chú và gạch đường đỏ, giống như có thể cảm nhận được bộ dáng chăm chú của anh lúc xem xét những tài liệu này, cô lập tức nhớ tới mới vừa rồi mình tiến vào, nhìn thấy tài liệu bày biện, rốt cuộc mới biết được nguyên nhân anh tức giận. . . . . .

Trang Hạo Nhiên vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng mở miệng nói: “Sắp xếp lại tài liệu ngăn nắp, tối nay về xem hết toàn bộ, ngày mai tôi kiểm tra cô.”

Đường Khả Hinh vui vẻ quay đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nói: “Anh kiểm tra tôi?”

“Ừm. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lên tiếng trả lời.

Đường Khả Hinh lại kích động nhìn về phía anh nói: “Anh kiểm tra tôi?”

Trang Hạo Nhiên mở mắt, cau mày nhìn về phía cô, nói: “Ừm!”

Đường Khả Hinh đột nhiên vui vẻ mỉm cười, mắt chớp chớp giống như vầng trăng, đột nhiên trong lòng có chút chua chua, vừa khóc vừa cười nói: “Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi sẽ cố gắng!”

Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng cô, liền a một tiếng, có chút khó tin bật cười, đứng lên, nói: “Đi theo tôi”

“Vâng. . . . . .” Đường Khả Hinh vội vàng để văn kiện xuống, sắp xếp chúng thành một chồng mới bước nhanh theo sát ở sau lưng Trang Hạo Nhiên, đi lên cầu thang xoắn ốc màu trắng, quẹo trái, trải qua một trường đấu kiếm, hồ bơi cá nhân, lại quẹo phải, phát hiện hành lang thiết kế có chút tĩnh mịch, không gian bằng gỗ làm cho người ta có một loại cảm giác thật an toàn, Trang Hạo Nhiên đi tới trước hai cánh cửa mới dừng bước chân, xoay người nhìn về phía Khả Hinh, hai mắt chậm rãi ngưng tụ, nói: “Mở cửa đi!”

Đường Khả Hinh đột nhiên có chút kích động, bước nhẹ nhàng đi tới trước cửa gỗ, suy nghĩ một chút mới đưa hai tay ra muốn đẩy. . . . . .

Hai cánh cửa thật lớn mở ra, lại nhìn thấy một cánh cửa kính, cô ngạc nhiên sững sờ, quay đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên nghiêm mặt dẫn Đường Khả Hinh đi tới trước cánh cửa thủy tinh có một mật mã khóa nho nhỏ, đứng ở sau lưng cô, hỏi: “Sinh nhật của cô là ngày mấy?”

“Ách. . . . . .” Đường Khả Hinh có chút căng thẳng suy nghĩ một chút.

Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười nói: “Ngày sinh nhật của cô mà cũng không biết?”

“Tôi nhớ rồi! ! Mùng hai tháng bảy!” Đường Khả Hinh lập tức nói.

Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, đưa tay lên trước, bấm mật mã, lại nhấn hồi phục mật mã, đưa vào số 0207, sau đó tiến gần sát thân thể của cô, nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt lên khóa cảm ứng mật mã màu đỏ, truyền đến tiếng nói giốn như người máy: “Đã kiểm tra đối chiếu chỉ tay!”

Ánh đèn màu đỏ sáng lên rốt cuộc hai cánh cửa thủy tinh chậm rãi, mở ra, nhất thời một gỗ sồi nồng nặc đập vào mũi, giống như từ kiếp trước đã lâu tìm được trong kiếp này.

Khả Hinh nhìn mọi thứ trước mặt, ánh mắt sáng lên.

Chọn tập
Bình luận