Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản
Chọn tập

Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực Trương Bồi Hiên, nghĩ tới không biết Trang Hạo Nhiên có thể bị nguy hiểm hay không, trái tim của cô nhảy thình thịch, sắc mặt lập tức tái nhợt, lúng túng nhẹ nhàng tránh thoát ngực của anh, xin lỗi cười nói: “Không có việc gì, hơi trật gót chân, thật xin lỗi . . . .”

Trương Bồi Hiên cũng chăm chú nhìn cô.

Mặt của Đường Khả Hinh ửng đỏ, đứng ở trong gió, nhẹ vén tóc bên trán.

“Cô không sao chứ? Có phải gió quá lớn hay không?” Đạt Khoa nhìn Đường Khả Hinh, tỏ vẻ quan tâm.

Trương Bồi Hiên nghe vậy, liền im lặng cởi tây trang của mình, phủ them cho cô.

“Không cần. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn anh, khẽ mỉm cười, nhẹ giơ tay, bảo nhân viên phục vụ đem áo lông thú của mình tới.

“Vị tiểu thư này là. . . . . . bạn gái của Tổng Giám đốc Trang?” Trương Bồi Hiên nhìn Đường Khả Hinh, khẽ mỉm cười, hỏi.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, hai mắt xẹt qua một tia dịu dàng, cười nói: “Đúng vậy.”

Lúc này Đạt Khoa mới có chút giật mình nhìn cô. 

“Đạt Khoa tiên sinh, đã lâu không gặp.” Trương Bồi Hiên mỉm cười hướng Đạt Khoa vươn tay, cười nói.

“Xin chào, Trương tiên sinh. . . . . .” Vẻ mặt Đạt Khoa nhàn nhạt bắt tay với anh, chuyện đất đai, không nên bàn vào thời gian giải trí.

“Khoảnh khắc tuyệt vời như vậy, sao lại không thấy Tổng Giám đốc Trang đi cùng?” Trương Bồi Hiên nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười hỏi.

Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, mới cười nói: “Anh ấy có rất nhiều bạn, hơn nữa thảo luận đều là đề tài tôi cảm thấy không quá hứng thú, cho nên tôi đi tới đây hóng gió một chút, tôi cũng không rõ lắm, anh ấy đi nơi nào. . . . . .”

Cô nói xong, liền theo bản năng nhìn tới phía trước, nhưng phát hiện, mùi Đinh Hương vẫn còn bay, trán cô khẽ rịn mồ hôi lạnh, nghĩ tới người nọ vẫn còn ở bên ngoài làm gì?

Trang Hạo Nhiên đứng ở bên ngoài du thuyền, đón gió mãnh liệt, muốn kéo cửa sổ toilet, nhưng kéo không ra, anh chửi một câu: shit! ! Phòng tắm ở trên thuyền, anh ta cũng muốn đóng cửa sổ? Anh không tin, ở giữa trời gió lạnh, cắn răng dung sức kéo cánh cửa sổ! !

Trương Bồi Hiên cũng lưu ý nhìn phía trước, mỉm cười nói: “Anh ấy sẽ không. . . . . . Ở ngoài thuyền chơi trò trốn tìm chứ! ?”

Anh nói xong, trong chớp mắt, cả người nhìn xuống dưới thuyền! !

Trái tim Đường Khả Hinh cũng ầm một tiếng, nhảy lên, sắc mặt lập tức tái nhợt!

Trương Bồi Hiên nhìn phía dưới, sắc mặt có chút lạnh lẽo.

Đạt Khoa nhìn ánh mắt này, cũng tò mò nhìn xuống, nhìn phía dưới cabin du thuyền trống rỗng, Chỉ có sóng biển khổng lồ cuốn tới, mỉm cười nói: “Du thuyền của tập đoàn Hoàn Cầu thật sự có thể so với con tàu Titanic.”

Trương Bồi Hiên mỉm cười.

Đường Khả Hinh nghe được giọng điệu bình thản của bọn họ, trái tim giống như được nhặt trở lại, chợt quay đầu, quả nhiên nhìn bọn họ bình tĩnh nhìn nhau cười, cô mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ tới có phải người nọ đã tiến vào rồi hay không?

Toilet phòng số 2012.

Trang Hạo Nhiên không tin nổi đứng ở trong phòng rửa tay, bình tĩnh nhìn trong bồn tắm massage khổng lồ trước mặt, một mỹ nhân mái tóc đen dài, nhắm mắt lại, đeo tai nghe, hơi mỉm cười lắng nghe âm nhạc trong tai nghe truyền ra, tay nâng một ly rượu đỏ, nhẹ nhàng đong đưa. . . . . .

Đám bọt xà phồng bao trùm ở trên bồn tắm.

Có chút tiếng động.

Eva mở mắt, nhìn tới trước, bên trên cửa sổ một chai tinh dầu nho nhỏ rơi xuống, cô cũng không có để ý, nhắm mắt lại.

Trang Hạo Nhiên đã rơi xuống cửa sổ, đứng ở trong bức màn màu tím, thật may nơi này là phòng tắm, anh lau mồ hôi trên trán, mới nghiêng mặt nhìn sang, lại phát hiện Eva mở mắt, để rượu rượu đỏ xuống, từ trong bồn tắm muốn đứng lên, anh nhanh chóng xoay người, không tiếp tục nhìn!

Eva thân thể trần truồng, nhẹ nhàng đứng lên, gạt nhẹ vòi sen phía trên bồn tắm, trực tiếp tắm rửa. . . . . .

Trang Hạo Nhiên thở phào nhẹ nhõm, Thượng Đế bảo vệ, mình đi tới hôm nay, tại sao có thể không cám ơn vận số?

Eva tắm xong, liền cầm khăn tắm lên, quấn nhẹ quanh người, đi ra ngoài.

Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt nhìn Eva đi ra ngoài, mình cũng lập tức đi theo ra ngoài, mới vừa muốn xông ra cạnh cửa. . . . . .

Cửa phòng tắm, lập tức mở ra!

Eva mỉm cười cầm điện thoại di động, dùng tiếng anh trò chuyện với người yêu của mình, hấp dẫn nói: “Anh ta đang ở trên thuyền hóng gió. . . . . . Lại đang nhớ người vợ chết đi của anh ta. . . . . . Không sao, tối nay chúng ta vui vẻ. . . . . .”

Cô cười rất quyến rũ, tay đặt bên thành bồn tắm, muốn tìm tinh dầu của mình, nhưng không biết nghe nói cái gì, tay vô thức khẽ vuốt ve bộ ngực của mình lại cười khẽ.

Trang Hạo Nhiên đứng ở bên cửa, bất đắc dĩ cười khổ.

Eva lại cười hài lòng, không nhịn được buông lỏng áo choàng tắm của mình, cả người trần truồng chậm rãi ngồi ở bên thành bồn tắm, trên mặt sàn bóng loáng, vừa nghe điện thoại, vừa kích động vuốt ngực của mình, tay không nhịn được bóp nhẹ điểm hồng nhỏ. . . . . .

Trang Hạo Nhiên núp ở trong khe cửa, xoay mặt đi, thầm thở dài.

“A. . . . . . A. . . . . . A. . . . . .” Tay của cô đã đưa vào hai chân của mình, nhắm mắt lại, chọt vào bên trong.

Trang Hạo Nhiên lắc đầu một cái, im lặng không lên tiếng, cũng không thèm nhìn, trực tiếp nhẹ nhàng từ bên trong cửa đi ra, nhanh chóng đi ra ngoài.

Eva vừa đang kích tình, vừa quay đầu, nhìn cạnh cửa, trống không, liền không quan tâm nữa, tiếp tục nghe âm thanh kích tình của người tình ở đầu kia, tiếp tục chọc thẳng vào giữa hai chân mình. . . . . .

Trang Hạo Nhiên nghe thanh âm thực sự khó nghe, nhanh chóng đi về phía phòng khách, nhanh chóng nhìn lướt qua phòng khách và phòng ngủ, liếc nhìn rương hành lý, anh lập tức đi tới, nhìn mật mã khóa máy vi tính, anh khẽ mỉm cười, lập tức từ trong túi quần, lấy ra máy tính mini, dùng mật mã của Tô Lạc Hoành, tiến hành giải password. . . . . .

Ngón tay nhanh chóng lướt trên máy tính! !

Trên thuyền.

“Đạt Khoa tiên sinh. . . . . .” Trương Bồi Hiên nhìn Đạt Khoa, mỉm cười nói: “Tôi nghe nghe nói, từ trước đến giờ ngài thích uống rượu đỏ, hơn nữa hết sức trúng ý Conti 1980, nhưng hiện ở trên thị trường, loại rượu này đã rất hiếm có. . . . . .”

Đạt Khoa mỉm cười nói: “Đúng vậy. Tôi sai người tìm loại rượu này, tốn không ít tâm tư, nhưng vẫn không có cơ hội nhìn thấy nó một lần.”

Đường Khả Hinh đứng ở một bên, im lặng không lên tiếng, chỉ nhẹ nâng ly rượu, nhẹ nhàng uống.

Trương Bồi Hiên mỉm cười nhìn Đạt Khoa, nói: “Vừa vặn trong tay tôi có một chai Conti 1980, nghe nói Đạt Khoa tiên sinh thích, cố ý mang đến.”

“Hả?” Quả nhiên Đạt Khoa hứng thú nhìn Trương Bồi Hiên, vui mừng cười nói: “Có thật không?”

“Đúng vậy.” Trương Bồi Hiên bình tĩnh nhìn Đạt Khoa hết sức hài lòng và rất hứng thú, liền mỉm cười nói: “Hiện tại nó trong tủ rượu trên thuyền, tối nay yến hội bắt đầu, tôi sẽ sai người mang đến thưởng thức với ngài?”

“Rượu đỏ quý giá, thưởng thức trong bữa tiệc cũng quá lãng phí, tiếng người ầm ĩ, cũng sẽ xao lãng mùi vị của nó.” Đạt Khoa mỉm cười nói.

Trương Bồi Hiên vừa nghe vậy, liền cười nói: “Nếu ngài không ngại, bây giờ chúng ta sẽ mở chai? Đây chính là một ngày tốt hiếm có.”

Đạt Khoa vừa nghe, hai mắt lóe lên mãnh liệt, mỉm cười gật đầu. Đường Khả Hinh đứng bên cạnh, hai mắt hơi lóe lên, nâng ly rượu, ngửa mặt uống một ngụm.

“Đường tiểu thư. . . . . . Cùng nhau đi chứ?” Trương Bồi Hiên nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt sắc bén  chợt lóe, mặc dù nhìn trúng cô gái này, nhưng anh nghi ngờ cô là trợ thủ của Trang Hạo Nhiên!

Đường Khả Hinh lại khẽ mỉm cười, hơi gật đầu, nói: “Không cần. Cám ơn ngài. Conti 1980, đây chính là rượu đỏ tuyệt vời hiếm thấy, chúc các người thưởng thức vui vẻ. . . . . .”

Đạt Khoa giống như có chút không muốn, nhìn Đường Khả Hinh thật sâu. Đường Khả Hinh chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, không chút nào muốn tham gia.

Đạt Khoa nhìn ra ánh mắt cô không muốn, cũng không miễn cưỡng, khẽ gật đầu với cô, liền xoay người vừa muốn đi qua bên cạnh cô, đi trước. . . . . .

Ly rượu của Đường Khả Hinh chợt nghiêng vào trong, lập tức dịch rượu vẩy lên váy đỏ, cô khẽ kêu lên một tiếng, dưới ánh mắt tân khách ở đầu kia, khổ não nhìn váy đỏ thẫm của mình, rượu vẫy lên, vừa vặn rơi vào trước ngực của mình, cô khổ não nói: “Làm thế nào? Váy của tôi . . . . .”

Đạt Khoa lập tức xin lỗi nhìn cô, nói: “Thật xin lỗi, Đường tiểu thư. . . . . .”

“Không có việc gì. . . . . .” Đường Khả Hinh cười có chút miễn cưỡng, lại khổ não nhìn một mảng ướt nhẹp trước ngực mình. . . . . .

Trương Bồi Hiên lập tức cởi tây trang của mình xuống khoác lên trên người của cô, hơi bỏ đi nghi ngờ cô, phong độ thân sĩ nói: “Coi chừng bị lạnh. . . . . .”

Ánh mắt anh không nhịn được rơi vào bờ ngực trắng nõn của cô, vài giọt rượu đang lăn xuống.

Mặt của Đường Khả Hinh ửng đỏ, nhẹ nhàng mở tây trang, che mình, mới ngượng ngùng nói: “Cám ơn.”

“Lạnh không?” Trương Bồi Hiên đến gần cô một chút.

“Không có việc gì. . . . . .” Đường Khả Hinh cố ý đứng khoảng cách anh một chút, tỏ vẻ dè dặt.

Anh hài lòng nhìn cô.

“Đường tiểu thư. . . . . .” Đạt Khoa có ấn tượng hết sức tốt đối với Đường Khả Hinh, xin lỗi nói: “Thật xin lỗi, bởi vì tôi thô lỗ, vẩy trên váy của cô, như vậy đi, mời mọc không bằng vô tình gặp được, cùng đến phòng khách của tôi, tôi bảo người đưa cho cô một chiếc váy, coi như tôi xin lỗi. . . . . .”

“À. . . . . .” Đường Khả Hinh có chút ngượng ngùng nhìn anh, vẫn còn do dự.

“Cô yên tâm.” Đạt Khoa mỉm cười nói: “Vợ tôi đang ở phòng khách, sẽ không có hiểu lầm, yên tâm. Một chút nữa, Tổng Giám đốc Trang tới, tôi tự nhiên giải thích cho cậu ấy.”

Đường Khả Hinh nghe vậy, liền khẽ mỉm cười, nói: “Vậy cũng tốt.”

Trương Bồi Hiên nghe Đường Khả Hinh chấp nhận đi, liền nhìn cô chằm chằm, hơi giơ tay nói: “Đường tiểu thư, tôi cũng có lỗi một phần, cùng nhau đi, mời. . . . . .”

Hai người đàn ông cùng mời cô.

Đường Khả Hinh liền mỉm cười gật đầu, cùng bọn họ đi xuống du thuyền, đi qua bên cạnh nhân viên phục vụ vẫn không quên mỉm cười nói một câu: “Thấy Tổng Giám đốc Trang, mời anh ấy đến phòng khách của Đạt Khoa tiên sinh, tìm tôi . . . . .”

“Vâng!” Nhân viên phục vụ đáp lời.

Đường Khả Hinh không lên tiếng nữa, lúc đi cùng hai người đàn ông, từng bước từng bước đi xuống phía dưới du thuyền, vừa đi vừa nghĩ Trang Hạo Nhiên chuẩn bị xong chưa? Đi ra chưa? Cô có chút gấp gáp, hai mắt mãnh liệt xoay tròn. . . . . .

Trương Bồi Hiên vừa đi về phía trước, vừa nhìn cô.

Đường Khả Hinh cảm giác ánh mắt của anh không ổn, liền hơi ngẩng đầu lên, khẽ nhìn anh.

Anh mỉm cười.

Đường Khả Hinh cũng mỉm cười, tiếp tục đi về phía trước.

Ba người đi xuống phòng nhảy đầm lầu hai, dọc theo hành lang dài đi tới, sắp đi tới phòng 2009, hai mắt Đường Khả Hinh nhanh chóng chợt lóe, theo mùi hương Trang Hạo Nhiên để lại, biết người nọ vẫn còn ở trong phòng khách, áo khoác tây trang trên người cô không tự chủ chảy xuống, cô kêu lên một tiếng ôi, cổ và bả vai hấp dẫn nhất thời lộ ra . . . . . .

“Thật xin lỗi. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn bọn họ, nói xin lỗi.

“Không có việc gì. . . . . .” Trương Bồi Hiên khom người xuống nhặt tây trang lên, ngửi được mùi nước hoa Hoa hồng xanh, nói: “Thơm quá . . . . . .”

Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười.

Bên trong phòng! !

Trang Hạo Nhiên mới vừa lục lọi rương hành lý, không có, phải tìm kiếm tủ sắt, nhưng chợt ngửi được một mùi nước hoa hoa hồng xanh, anh nhanh chóng ngẩng đầu lên, theo bản năng hít một cái, mùi vị đó càng ngày càng gần, anh lập tức đứng lên. . . . . .

Cửa phịch một tiếng mở ra! !

Ba người đứng ở bên cửa, nhìn tới phía trước!

Chương 444: GIẢ 

Hai mắt Đường Khả Hinh mãnh liệt quét ngang cả gian phòng trống rỗng, trong lòng căng thẳng, nhanh chóng đi tới, che lấp mùi hương.

Trương Bồi Hiên nhìn lướt toàn bộ không gian, ánh mắt chợt trở nên sắc bén.

“Mời vào. . . . . .” Đạt Khoa mỉm cười nhìn hai người bọn họ, nói.

Đường Khả Hinh và Trương Bồi Hiên rối rít mỉm cười gật đầu, liền chậm rãi đi vào.

Phịch một tiếng, từ toilet truyền đến.

Sắc mặt của Đường Khả Hinh lập tức tái nhợt.

Ánh mắt sắc bén của Trương Bồi Hiên lập tức nhìn sang phòng tắm!

“Darling?” Eva chỉ khoác áo choàng tắm đi ra, nhìn bên trong phòng khách, cô ồ một tiếng, nắm chặt khăn tắm màu trắng trên ngực, nhanh chóng đi vào.

Đường Khả Hinh thở phào nhẹ nhõm.

“Xin lỗi. . . . . .” Trương Bồi Hiên cũng hơi xoay người, nhìn Đạt Khoa cười miễn cưỡng xin lỗi.

Đạt Khoa cũng mỉm cười, sau đó xoay người đi vào phòng tắm, nói mấy câu. . . . . .

Đường Khả Hinh đứng ở trong phòng, hai mắt vẫn mãnh liệt di chuyển xung quanh không gian yên tĩnh, khứu giác mãnh liệt, theo bản năng hít mùi Đinh Hương, hơi nghiêng mặt, ánh mắt vừa định rơi vào một tấm màn ba lớp thật dày trên cửa sổ sát đất. . . . . .

Bóng dáng đẹp trai của Trương Bồi Hiên nhất thời ngăn ở trước mặt của Đường Khả Hinh, nhìn cô khẽ mỉm cười.

Đường Khả Hinh nhìn anh, dịu dàng mỉm cười.

Trương Bồi Hiên từng bước từng bước đi về phía Đường Khả Hinh, hai mắt xẹt qua một chút ánh sáng mập mờ nhưng vô cùng sắc bén.

Đường Khả Hinh không lên tiếng, mang giày cao gót 1 tất 2 từng bước từng bước đạp, lui về phía sau. . . . . .

Trang Hạo Nhiên đứng ở trong rèm cửa sổ dày, nhìn tên nhóc Trương Bồi Hiên đi về phía Đường Khả Hinh sắp dán bên cửa sổ, hai mắt của anh nhíu lại, lập tức lộ ra ánh sáng không vui.

Đường Khả Hinh lại bình tĩnh mỉm cười, im lặng tựa vào trước cửa sổ sát đất, lúc Trương Bồi Hiên sắp sửa dán vào mình, vừa muốn cúi đầu hôn thì cô nhẹ nhàng cong chân phải, giày cao gót đạp nhẹ mặt tường, đầu gối khẽ ngăn người đối phương dán tới. . . . . .

Trương Bồi Hiên dừng lại động tác, im lặng nhìn cô.

Đường Khả Hinh cũng ngẩng đầu lên, quyến rũ nhìn anh, mỉm cười nói: “Cậu chủ Trương, anh có chuyện muốn nói với tôi sao?”

Trương Bồi Hiên im lặng nhìn Đường Khả Hinh, ánh mắt thâm thúy xẹt qua một chút kích thích khiêu thích, chậm rãi vươn tay, véo nhẹ cằm của cô, cảm tính, dịu dàng nói: “Đối với tôi . . . . . Không có cảm giác sao?”

Đường Khả Hinh nhìn anh, đột nhiên mỉm cười, im lặng.

Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt, nhìn Trương Bồi Hiên, trong thân thể sắp tràn ra lửa giận! !

Đường Khả Hinh giống như biết Trang Hạo Nhiên tức giận, liền mỉm cười nói: “Cậu chủ Trương, tôi biết rõ anh luôn thích nói đùa, nhưng đừng đùa kiểu này, tôi . . . . . Là bạn gái của Tổng Giám đốc Trang  . . . . . .”

Trương Bồi Hiên xem thường nhìn cô.

Đường Khả Hinh nhìn anh, vẫn mỉm cười, nói: “Lần trước tôi từng có gặp mặt cha của anh một lần, ông ấy còn muốn thu nhận tôi làm con gái nuôi, xem ra giữa duyên phận giữa tôi và anh không cạn. Cho tới hôm nay hảo cảm của tôi tăng lên gấp bội. . . . . .”

Trương Bồi Hiên nghe đến cha, cũng chăm chú nhìn cô gái này, nhưng cũng không dám làm loạn nữa.

Đường Khả Hinh quyến rũ cúi đầu, nở nụ cười tươi.

“Đường tiểu thư. . . . . .” Tiếng của Đạt Khoa từ trước phòng tắm truyền đến.

Trương Bồi Hiên và Đường Khả Hinh lập tức hơi tách ra, cùng nhau cười nhìn về phía Đạt Khoa.

“Xin lỗi. . . . . . Để cho mọi người chờ lâu. . . . . . Mời ngồi. . . . . .” Đạt Khoa mỉm cười cùng Eva mặc váy ngắn màu vàng bó sát người, hấp dẫn phong tình đi ra, mời bọn họ ngồi.

Đường Khả Hinh vừa nghe, liền mỉm cười hơi cúi đầu, đến ngồi ở trên ghế sa lon gần trước cửa sổ sát đất, nâng nhẹ đùi phải về phía bên phải, ngồi rất khiêu gợi. . . . . .

Trương Bồi Hiên bên ngồi ở đối diện với cô, Đạt Khoa ngồi ở ghế sa lon một người, Eva ngồi ở thành ghế sa lon, dựa vào chồng, có chút tìm tòi nghiên cứu nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh nhìn cô, dịu dàng mỉm cười.

Eva cũng cười nhạt, lại nhìn Trương Bồi Hiên cao lớn đẹp trai, hai mắt lập tức sáng lên.

“Đường tiểu thư. . . . . .” Đạt Khoa nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: “Tôi đã căn dặn Eva đến cửa hàng nhãn hiệu quen thuộc, đặt mấy bộ váy lễ phục cho cô, sau đó cô có thể chọn bộ cô thích. . . . . .”

“Cám ơn.” Đường Khả Hinh mỉm cười gật đầu.

“Đạt Khoa tiên sinh. . . . . .” Trương Bồi Hiên nhìn Đạt Khoa, mỉm cười nói: “Không bằng chúng ta thừa dịp trời trong nắng ấm, lúc có giai nhân làm bạn, thưởng thức trước chai Conti 1980, 32 năm, như thế nào?”

Hôm nay tâm trạng của Đạt Khoa rất khác thường, liền gật đầu, cười nói: “Tốt.”

Trương Bồi Hiên vừa búng ngón tay, bảo trợ lý đi tới, căn dặn anh ta: “Lập tức bảo Quản lý quầy rượu trên thuyền, lấy chai Conti 1980 quý giá tới đây cho tôi.”

Trợ lý lập tức gật đầu, nhanh chóng xoay người, đi ra ngoài.

Trương Bồi Hiên thừa dịp này, tán gẫu với Đạt Khoa một chút chuyện giải trí lý thú trong nước, Eva vừa đi chuẩn bị món ăn Bhutan, dùng để chiêu đãi tất cả khách, lúc đi khỏi, hôn nhẹ trên mặt Đạt Khoa.

Đường Khả Hinh tránh ánh mắt cô, giả vờ như có chút nhàm chán, mỉm cười ngửa mặt nhìn hoàn cảnh xung quanh, ánh mắt lập tức quét tới Trang Hạo Nhiên, quả nhiên núp ở trong rèm cửa sổ, nhìn mình chằm chằm, cô thở dài một hơi, liếc về phía Đạt Khoa khẽ mỉm cười, lại dùng khóe mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, ánh mắt hỏi: lấy đồ được không? 

Trang Hạo Nhiên nhìn cô, lắc đầu một cái.

Cảm thấy nản lòng.

Đường Khả Hinh bất đắc dĩ ngồi ở trên ghế sa lon, vẻ mặt lộ ra lo lắng, nhìn Đạt Khoa và Trương Bồi Hiên, bọn họ đang sôi nổi tán gẫu, cô chớp mắt, lại nghiêng mặt thật cẩn thận nhìn Trang Hạo Nhiên. . . . . .

Trang Hạo Nhiên lập tức nhìn Đường Khả Hinh, âm thầm đưa ra hai ngón tay, chỉ về phía Đạt Khoa, ra dấu đi. Đường Khả Hinh chớp mắt, có chút hiểu ý gật đầu, ý là để cho bọn họ đi khỏi gian phòng này.

Lúc này Trang Hạo Nhiên lấy ra một cái chai nho nhỏ màu nâu, nhẹ nhàng để trên mặt đất, giày da đá tới. . . . . .

Đường Khả Hinh lập tức nhìn Trương Bồi Hiên, lúc này anh cũng vừa khéo mập mờ nhìn mình, cô chớp mắt chớp mắt, cười ngọt ngào.

Trang Hạo Nhiên âm thầm, dùng giày da đá cái chai nho nhỏ, lăn về phía Đường Khả Hinh!

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn bọn họ, cảm thấy có một vật kịp chạm đến giày cao gót, cô lập tức nắm vật đó, cẩn thận giấu vào bên trong ghế sa lon. . . . . .

Trái tim sắp nhảy ra ngoài.

Đường Khả Hinh không nhịn được thở dài một hơi, tiếng gõ cửa vang lên, cô khẽ chớp mắt, nhìn lý quản tủ rượu, cẩn thận bảo nhân viên phụ vụ đẩy xe thức ăn đi tới, trên bàn quả nhiên để một chai Conti 1980, trong đầu của cô, nhanh chóng xoay tròn, suy nghĩ biện pháp gì để cho bọn họ nhanh chóng ra khỏi phòng?

Trong ánh mắt mong đợi của Đạt Khoa, Quản lý quầy rượu vừa muốn đeo bao tay trắng, mở chai. . . . . .

“Không cần. . . . . .” Đạt Khoa mỉm cười đưa tay ngăn cản, vẻ mặt vô cùng hưng phấn, nói: “Tôi tự mình làm.”

Quản lý quầy rượu có chút không hiểu nhìn Đạt Khoa.

“Đi ra đi. . . . . .” Trương Bồi Hiên hiểu ý, đây là biểu hiện của người yêu rượu.

“Vâng . . . . .” Quản lý quầy rượu im lặng đi ra ngoài.

Đạt Khoa lập tức vui vẻ đứng lên, nói một câu chờ một chút, liền trực tiếp đi về phía quầy bar, lấy bình giải rượu hồ lô và dụng cụ mở chai, vừa tán gẫu với Trương Bồi Hiên vừa mở chai, xoay tròn vào nút gỗ sồi, một mùi thơm hơn trăm năm bay ra, mùi thơm lan ra làm cho người ta không kiềm chế được,. . . . . .

Đường Khả Hinh ngửi được mùi rượu đỏ, thân thể lập tức bình tĩnh, thậm chí hai mắt phát ra ánh sáng say mê.

“Rượu ngon. . . . . .” Đạt Khoa ngửi mùi thơm bay ra, cũng hết sức không tin nổi, thỏa mãn cười nói.

Trương Bồi Hiên cũng hài lòng mỉm cười.

Nắp chai mở ra.

Một mùi thơm nhanh chóng lan ra, mùi quýt, Đinh Hương, Yên Chi, lập tức quyện vào toàn bộ không gian.

Đạt Khoa hưng phấn đốt nến lên, ở dưới ánh nến, dùng phương pháp giải rượu truyền thống, nhanh chóng rót rượu đỏ trong bình vào bình giải rượu thủy tinh. . . . . .

Rượu ngon ngủ say mấy chục năm, cuối cùng mùi thơm hoa hồng xanh, bá đạo, mãnh liệt xông đến.

Đường Khả Hinh theo bản năng nhớ tới lời của Vitas: Buông lỏng chính mình, bản thân bình tĩnh, không úy kỵ, không cứng rắn, không chờ mong, mới có thể làm cho rượu đỏ sinh ra cảnh giới cao nhất, mặt của cô lộ ra ánh sáng bình tĩnh, lại muốn dùng cách của riêng mình cạnh tranh tài rượu đỏ, ánh mắt cô như nghĩ tới điều gì, lập tức sáng lên, trong đầu giống như tia chớp, thoáng qua Vitas và mình cụng ly, mình bởi vì chống đỡ không được, phun rượu trên người của ông, Vitas bất mãn tránh ra, trong đầu lại lóe lên một hình ảnh khác, Laurence hiền lành mỉm cười nhìn mình, nói: cô phải tin tưởng Vitas tiên sinh là một người yêu rượu, ông ấy sẽ không cầm một chai Conti 120 năm nói đùa với cô. . . . . . Chỉ là một chai Laffey Cabernet Sauvignon gần tám năm bị thất bại. Ông ấy thu mua 120 bình, lừa được 119 học trò, chỉ có Tổng Giám đốc Trang phát hiện ra. . . . . .

Đường Khả Hinh chợt nhìn Đạt Khoa, anh đã giải rượu xong, mùi thơm này.. cô theo bản năng hít mùi thơm này . . . . .

“Đường tiểu thư?” Đạt Khoa cầm một ly Conti 1980, tự mình đưa về phía Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: “Nếm thử một chút Conti năm 1980. . . . . .”

Trong đầu Đường Khả Hinh thoáng qua chủ ý, chợt mỉm cười vươn tay, nhận lấy ly rượu kia, nói: “Cám ơn. . . . . .”

“Cạn ly. . . . . .” Đạt Khoa nâng ly về phía hai người, mỉm cười nói.

“Cạn ly. . . . . .” Trương Bồi Hiên và Đường Khả Hinh cùng nâng ly, cúi đầu uống Conti 32 năm.

“Quả nhiên rượu ngon. . . . . .” Đạt Khoa kích động nâng ly, nhìn Trương Bồi Hiên vô cùng hưng phấn cười nói: “Mùi vị tôi tìm kiếm nhiều năm. . . . . . Rốt cuộc. . . . . . Tìm được rồi. . . . . . Cám ơn ngài, Trương tiên sinh!”

Trương Bồi Hiên khẽ nâng ly, nở nụ cười.

Đường Khả Hinh lại bình tĩnh nâng ly, cúi đầu uống một ngụm, con ngươi xoay tròn phát ra ánh sáng thăm thẳm, trên mặt lộ ra nụ cười, ngẩng đầu lên nhìn hai người đang hưng phấn, đột nhiên lạnh nhạt cười nói: “Chai rượu này. . . . . . Là giả!”

Trương Bồi Hiên và Đạt Khoa đồng thời khiếp sợ quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Cái gì? Giả?”

Đường Khả Hinh nhìn bọn họ, trên mặt lại lộ ra khẳng định, nói: “Chai rượu đỏ Conti 1980 này  . . . . . . Là giả! !”

Chọn tập
Bình luận