Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản
Chọn tập

Editor: Thùy Trang Nguyễn

Căn gác nhỏ.

Ba cây long nhãn trăm năm theo sức gió thổi mạnh mà lay động, căn phòng trên căn gác nhỏ truyền đến từng đợt âm thanh. Lâm Phượng Kiều nhanh chóng đứng trước giường con gái vội vàng thu dọn chăn đệm của cô rồi trải lại tấm ga giường màu xanh lam, sau đó nhận chiếc gối màu xanh công nhân đưa đến cẩn thận đặt lên đầu giường. Cánh cửa cạch một tiếng mở ra, bà vội vàng xoay người nhìn ra bên ngoài.

Lúc này Trương Hoa đang cẩn thận từng li từng tí đỡ Lãnh Mặc Hàn có chút mê man đi vào gian phòng, vừa đi vừa cẩn thận nhắc nhở: “Cẩn thận một chút, bởi vì thời gian gấp rút chúng tôi còn chưa kịp dọn dẹp phòng nghỉ, trước tiên anh tạm thời nghỉ ngơi ở phòng Tiểu Nhu một chút.”

Lãnh Mặc Hàn cảm thấy đầu óc mê man, nhất là vì uống rượu mạnh xuống dạ dày, cùng với vết thương trước ngực cũng nóng rực đau đớn, trên trán anh tuôn ra mồ hôi lạnh, vừa bước Trương Hoa vừa nói: “Xin lỗi, đã để mọi người phải bận tâm.”

“Đừng nói những lời như thế. Mau tới đây nằm xuống!!!” Lâm Phượng Kiều vội vàng cười nâng chăn lên, để con rể đỡ Lãnh Mặc Hàn nằm xuống giường…

Lãnh Mặc Hàn bởi vì thân thể quả thực có chút không thoải mái, liền đành phải xin lỗi đi về hướng chiếc giường nhỏ kia, thân thể to lớn chậm rãi ngồi xuống, chiếc giường vang lên một tiếng động nhỏ, anh lại cảm thấy vô cùng thoải mái chậm rãi nằm xuống, trong nháy mắt trời đất quay cuồng như được giảm bớt, nhắm mắt lại chậm rãi thở ra, nhưng mồ hôi vẫn như từ trán chảy xuống khuôn mặt kiên nghị.

“Ô kìa!” Lâm Phượng Kiều đứng bên giường nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn nằm trên giường, sắc mặt có chút tái nhợt, nhìn rất không thoải mái liền nói: “Hay là mời bác Phúc đến xem thế nào?”

Lãnh Mặc Hàn nghe lời này liền vội vàng mở mắt ra tỏ ý xin lỗi, cố nén đau đớn từ vết thương nơi lồng ngực, muốn chống thân thể ngồi dậy, hướng về phía Lâm Phượng Kiều khách khí và tôn trọng nói: “Không cần, cháu nằm một chút là được. Cảm ơn bác Chu..”

Tiểu Nhu một mình đứng phía sau mẹ, đau đớn cùng sốt ruột nhìn về phía anh.

“Vậy cứ nằm im đó, đừng động!” Trương Hoa mau chóng đi tới bên cạnh giường, vươn tay hơi nắm bờ vai của anh, khách khí cười nói: “Ở nhà của chúng tôi không cần khách khí. Kim ngọc mãn đường kia của cha vợ tôi quả thật không phải người bình thường có thể chịu được. Lúc trước tôi uống ba chén liền ngủ đúng ba ngày. Anh thật tốt, uống ba chén vẫn còn có thể chịu đựng được!”

Lãnh Mặc Hàn cố nén vết thương nằm trên giường, khiêm tốn cười.

“Tiểu Nhu!” Lâm Phượng Kiều vội vã xoay người, sốt ruột nhìn về phía con gái nói; “Con mau đi lấy khăn lông ấm đến đây cho Lãnh phó tổng, cả người toát hết mồ hôi rồi! Đợi một lát ta đi xuống mắng cha của con!”

“A A!!” Tiểu Nhu mau chóng xoay người đi tiến phòng tắm, mở nước nóng và chuẩn bị khăn lông nóng!!

Lãnh Mặc Hàn liếc mắt nhìn Tiểu Nhu một cái, lúc này mới gật đầu đối với Lâm Phượng Kiều nói; “Thực sự xin lỗi, bác, gây phiền toái cho mọi người rồi.”

“Thật sự không cần khách khí như vậy!” Lâm Phượng Kiều cố ý oán trách liếc mắt nhìn dáng vẻ thành thật cẩn thận của Lãnh Mặc Hàn, thích chí cười rộ lên nói: “Các cháu có thể đến nhà của chúng ta chơi, chúng ta rất vui vẻ! Cứ yên tâm ở đây nghỉ ngơi, nếu như thực sự chưa muốn rời khỏi đây thì ta bảo Tiểu Nhu xuống dưới ngủ, tối nay cậu nghỉ ngơi ở đây.”

Lãnh Mặc Hàn nằm trên giường chỉ khẽ cười, có chút xấu hổ, không biết nên nói cái gì…

“Khăn lông ấm tới đây!” Tiểu Nhu thoáng cái cầm chiếc khăn long trắng tới, gấp gọn gàng nhanh chóng đi đến, Lâm Phượng Kiều cùng Trương Hoa nhìn cô đến liền không quấy rầy Lãnh Mặc Hàn nghỉ ngơi nữa, đều đứng lên nói: “Mau mau lau mồ hôi cho Lãnh phó tổng, ta và anh rể con xuống dưới nấu canh giải rượu!”

“A…” Tiểu Nhu đứng một bên có chút xấu hổ cùng ngại ngùng cầm khăn lông nóng, cúi đầu không dám lên tiếng.

Trương Hoa nhịn cười, liếc mắt nhìn kia cô em vợ một cái, mới đỡ mẹ vợ cùng nhau rời phòng, nhẹ nhàng hơi khép cửa phòng rồi đi xuống.

Gian phòng yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại những bóng cây long nhãn quét qua cửa sổ in bóng xuống sàn nhà, những cơn gió mùa thu đưa tới hương vị ngọt ngào.

Tiểu Nhu cầm khăn mặt ấm áp trong tay, đảo đảo đôi mắt to có chút ngượng ngùng liếc mắt nhìn Lãnh Mặc Hàn, thấy mồ hôi trên trán anh vẫn như cũ từng giọt chảy xuống, áo sơ mi trắng đều dần ướt hết, trong lòng cô chợt căng thẳng, khẽ cắn môi dưới do dự một hồi mới chậm rãi bước đến cạnh giường, chạm rãi ngồi xuống bên cạnh anh.

Lãnh Mặc Hàn nằm trên giường, khuôn mặt tái nhợt, trên trán lại chảy xuống những giọt mồ hôi lạnh, hai tròng mắt mị lực lóe ra, có chút yên lặng nhìn về phía dáng vẻ có chút sợ hãi cùng xấu hổ của cô, liền hiểu mà nở nụ cười, hơi nâng đôi chân thon dài của mình rời khỏi một chút thân thể ôn nhu của cô, mới nói: “Có phải anh rất vô dụng hay không?”

“A?” Tiểu Nhu cầm khăn lông ấm quay mặt sang, mở to mắt ôn nhu nhìn về phía anh.

Lãnh Mặc Hàn ngẩng đầu nhìn về phía dáng vẻ ngốc nghếch của cô, lại nhịn không được cười nhạt nói: “Có mấy chén rượu cũng không được, làm cho cha em chê cười.”

Tiểu Nhu nghe lời này, vội vàng xoay người lại nhìn về phía anh lắc đầu nói: “Không có không có! Anh không cần nghĩ quá nhiều. Kỳ thực cha em mặc dù thích uống rượu, nhưng không thích dáng vẻ người uống rượu say như chết! Anh nói dáng vẻ này, còn không bằng không uống đâu!”

Lãnh Mặc Hàn nghe lời này liền không lên tiếng, nằm trên giường, lúc này mới ngẩng đầu nhìn xung quanh gian phòng nhỏ ấm cũng, chỉ có một chiếc bàn học cùng tủ quần áo bằng gỗ đơn giản, còn có chiếc giường nhỏ mình đang nằm, giữa phòng trải một tấm thảm màu xanh, vô cùng hài hòa… Ánh mắt anh châm rãu di chuyển xung quanh phòng, lại cảm giác trên khuôn mặt anh có một chút ấm áp, sắc mặt anh liền hơi ngưng lại, di chuyển ánh mắt nhìn về phía cô gái trước mặt.

Tiểu Nhu không nói gì them chỉ khẽ cắn môi dưới, ngồi lại gần Lãnh Mặc Hàn một chút, cầm khăn lông ấm ôn nhu lau đi mồ hôi trên khuôn mặt anh, rất cẩn thận đem khăn lông ấm nhẹ nhàng đặt tại trán của anh, má trái, cổ, lại tới xương quai xanh khêu gợi của đàn ông, phát hiện áo sơ mi của anh đã tháo hai khuy áo trên cùng, để lộ lồng ngực chắc khỏe, những đường vân da mị lực, thật là làm cho người này tăng thêm vài phần khí thế nam nhân, cô liếc mắt nhìn vào trong lồng ngực kiên cố của anh, khuôn mặt ửng đỏ, vội vã cúi đầu.

Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn lóe ra nhìn cô gái trước mặt, mái tóc dài ngang eo, hôm nay khó có được ôn nhu như vậy, sắc mặt phiếm hồng, nhất là cái miệng hồng phấn nhỏ nhắn kia dường như vẫn còn một chút sưng đỏ của nụ hôn hôn qua, anh mỉm cười vươn tay, ngón trỏ nhẹ nhàng miết hai cánh môi đỏ mọng của cô.

Tiểu Nhu nhất thời hoảng sợ, chợt cảm thấy cánh môi một trận tê buốt, khuôn mặt cô xấu hổ đến đỏ bừng, khẽ nâng đầu kêu nhẹ một tiếng, không dám nhìn anh, lúng túng đứng lên nói: “Khăn mặt lạnh rồi, em đi nhúng nước ấm!!”

Cô cầm chặt chiếc khăn lông quay người đi về phía phòng tắm.

Lãnh Mặc Hàn nhàn nhạt nhìn về phía âảnh muốn chạy trốn của cô, mỉm cười…

Phòng tắm nhỏ.

Tiểu Nhu đứng trước bồn rửa ta, đem khăn long ngâm vào trong nước ấm, nhớ tới vừa rồi ngón tay Lãnh Mặc Hàn miết nhẹ lên môi mình khiến cho lòng cô hoảng loạn, vội vã cắn chặt môi dưới, muốn để đau đớn che giấu cảm giác tê buốt kia. Sau đó mau chóng nắm khăn mặt trong nước thấy nhiệt độ đã phù hợp liền nhanh chóng xoay người vội vàng đi ra ngoài, nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn thật sự có một chút hơi say, người đã nằm trên chiếc giường nhỏ của mình, một chân hơi nâng lên, một tay che trên trán, nhắm mắt lại, lồng ngực hơi phập phồng nặng nề đi vào giấc ngủ.

Cô cầm khăn lông nóng trong tay nhìn dáng vẻ anh như vậy, lúc này mới dám bộc lộ vẻ mặt ôn nhu cùng đau long, chậm rãi đi qua ngồi bên cạnh anh, một bên mở to măt nhìn aty anh che trên trán, mắt liễm khẽ nhắm, chop mũi cao, làn môi mỏng… trái tim cô đập thình thịch, do dự một hồi liền cầm khăn long nóng nhẹ nhàng đạt lên mặt anh.

Lãnh Mặc Hàn nhẹ nhàng chớp mắt mở ra, nội liễm mà mị lực nhìn về phía cô gái trước mặt.

Khuôn mặt Tiểu Nhu ửng hồng dừng động tác lại nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, anh đang chăm chú nhìn mình, lại một lần nữa trái tim lại đập thình thịch mà trước đây chưa từng có.

Lãnh Mặc Hàn buông cánh tay xuống, ôn nhu nằm trên giường cô gái này, hai tròng mắt nhẹ nhíu lại nhìn dáng vẻ của Tiểu Nhu, thanh âm trầm trầm cười nhạt hỏi; “Thế nào?”

“Ách… Không có việc gì…” Tiểu Nhu xấu hổ đỏ mặt, vội vã cúi đầu…

Vẻ mặt Lãnh Mặc Hàn bình tĩnh nhìn về phía cô gái mềm mại mà khẩn trương trước mặt, có lẽ hiểu được cô liền mỉm cười, vươn tay nhẹ gạt mấy lọn tóc mái để cho mình càng thấy rõ khuôn mặt nhìn nghiêng của cô.

Tiểu Nhu lại hoảng sợ, lần này, lại có chút can đảm quay mặt sang nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn.

Khuôn mặt Lãnh Mặc Hàn bộc lộ vẻ chững chạc đàng hoàng, dùng ngón tay nhẹ vuốt mấy lọn tóc mềm mại khẽ rũ xuống của cô, lướt nhẹ qua khuôn mặt trơn mềm, mới khẽ cười nói; “Đi ra ngoài đi…”

“……” Tiểu Nhu mở to mắt nhìn về phía anh.

Lãnh Mặc Hàn lại nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô, chậm rãi cười nói; “Đi ra ngoài đi, anh muốn ngủ một mình một chút, xem ra anh không qua được cửa ải này…”

Trong lòng Tiểu Nhu không hiểu sao thấy căng thẳng, nghe điều này trái tim dường như bị đâm một nhát, trống rỗng, lạnh ngắt nhìn về phía anh.

Lãnh Mặc Hàn thâm tình nhìn về phía cô gái trước mắt, cười rộ lên nói: “Anh không biết tương lai anh có thể có con gái, có người nhà hay không, nhưng gia đình của em thật sự rất hoàn chỉnh và hạnh phúc, mỗi người đều tốt như vậy… Làm anh nhớ đến cuộc sống không hoàn chỉnh của mình, còn có khả năng anh phải cần cả đời làm bạn và chăm sóc em gái mình, cuộc sống của anh nhất đinh là phiêu bạt… Hôm nay anh tới đây, đã suy nghĩ rất nhiều, thế nhưng cảm giác của anh, dù cho có như thế nào cũng không thể mang đến cho em môt gia đình hoàn chỉnh và hành phúc. Bởi vì anh luôn ở một mình, đó đã trở thành thói quen, anh thật sự không biết làm thế nào để biểu đạt sự quan tâm cùng hiếu thuận của mình, thậm chí có lúc còn trầm mặc chẳng khác gì đầu gỗ. Xem ra, ý nghĩ của anh vẫn còn rất đơn giản. Em xứng đáng gặp được người tốt hơn, người mà cha em chờ mong làm chồng em, làm con rể Chu gia… Không phải là anh không có lòng tin, chỉ là anh không đành lòng…”

Tiểu Nhu trừng lớn đôi mắt, trong nháy mắt không biết nên nói như thế nào…

Lãnh Mặc Hàn đau lòng nhìn về phía cô, nặng nề thở hổn hển một hơi mới lại vươn tay, mỉm cười sửa sang tóc mái trên trán cô nói; “Sau này chúng ta vẫn sẽ là bạn bè tốt, nếu em có chuyện gì, nhất định anh sẽ dốc hết sức giúp đỡ và chiếu cố em. Nếu như em không để ý, tương lai lúc em chọn chồng, anh sẽ ở bên cạnh em cho em một chút lời khuyên..”

Tiểu Nhu vẫn như cũ ngồi trên giường mềm mại, nghe mấy lời này vẫn luôn yên lặng cúi đầu.

“Đi ra ngoài đi… Đừng để cha em hiểu lầm…” Lãnh Mặc Hàn lại mỉm cười thúc giục.

Tiểu Nhu lại mở to mắt, nghĩ ngợi một lúc rốt cuộc ôn nhu mở miệng nói: “Kỳ thực… Cha em rất thích cùng người uống rượu, nhất định không say không về, thế nhưng… Ông ấy… Không thích con rể uống rượu…”

Lãnh Mặc Hàn hơi nâng mí mắt nhìn cô.

Tiểu Nhu lại lộ ra vẻ mặt khờ khạo nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn ngọt ngào cười rộ lên, nhẹ nhàng nói; “Lãnh phó tổng, anh cứ từ từ nghỉ ngơi, em đi xuống… Tối nay anh cứ nghỉ ngơi tại phòng em đi. Em…. Em ngủ cùng!”

“Em ngủ cùng chị? Chị em đã kết hôn…” Lãnh Mặc Hàn mỉm cười nhìn về phía cô nói.

“Không sợ! Anh rể rất thương em!

“Không nên nằm ngủ trên giường người đàn ông khác!” Lãnh Mặc Hàn nói xong đã nằm xuống, một lần nữa nhắm mắt lại nghỉ ngơi…

“………” Tiểu Nhu quay mặt sang, trầm mặc nhìn về phía dáng vẻ nhắm mắt muốn nghỉ ngơi của anh, chậm rãi đứng lên từng bước đứng dậy đi ra ngoài…

Lãnh Mặc Hàn di động hai tròng mắt, tựa như đang ngủ, thở gấp nơi lồng ngực…

Tiểu Nhu từng bước một đi về phía cửa phòng, cảm giác được người đàn ông phía sau hơi thở gấp, cô liền không lên tiếng vươn tay nắm nắm cửa mở ra.

“A ——————” Mấy người Tô Lạc Hoành, Lâm Sở Nhai cùng Tào Anh Kiệt cùng nhau ngã xuống, nằm trên mặt đất kêu!!!

Chọn tập
Bình luận