Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản
Chọn tập

Editor: Thùy Trang Nguyễn

Phòng nghỉ.

Tiểu Nhu vừa mới từ phòng yến hội trở về, bê đĩa bánh ngọt vị táo mà đầu bếp vừa mới đưa cho, nghĩ Lâm Bạch Bạch thích ăn bánh ngọt vị này, liền thật vui vẻ bê đĩa bánh chạy đi tìm cô, thế nhưng lúc cô chạy đến phòng nghỉ lại nhìn thấy Lâm Bạch Bạch vẫn còn đội mũ nồi ngồi xổm trên mặt đất, mở to mắt nhìn vũng nước nhỏ trên mặt đất.

“Bạch Bạch, cô đang làm gì vậy?” Tiểu Nhu kỳ quái ôm táo đến gần Lâm Bạch Bạch, kỳ quái mở to mắt, cũng ngồi xổm xuống nhìn về phía cô hỏi.

Lâm Bạch Bạch không lên tiếng, chỉ nhíu chặt mi tâm, nhìn vũng nước nhỏ trên trên mặt đất, nói thẳng: “Tôi cảm thấy… Có chút kỳ quái!”

“Cái gì kỳ quái?” Tiểu Nhu nhìn Lâm Bạch Bạch mở to mắt nhìn xuống dưới đất, chính cô cũng quay đầu nhìn vũng nước nhỏ trên mặt đất, kỳ quái hỏi: “Uh? Vì sao trên mặt đất có vũng nước nhỏ như thế này? Đã bao lâu rồi, cũng không có người tới dọn dẹp?”

“Tôi không cho phép các cô dọn dẹp nó đi!” Lâm Bạch Bạch trực tiếp nhíu mày, ngồi xổm trên mặt đất trừng lớn mắt nhìn vũng nước nhỏ kia.

Tiểu Nhu nghe lời này càng kỳ quái nhìn về phía này than thủy, nói: “Có chuyện gì kỳ quái đâu?”

Lâm Bạch Bạch trừng nhìn vũng nước nhỏ này, cố gắng suy nghĩ vẫn cảm thấy chỗ đó không ổn thế nhưng cô cũng không thể nói nó không ổn ở chỗ nào.

“Rốt cuộc không ổn ở chỗ nào? Tôi cũng chỉ nhìn thấy một vũng nước nhỏ!” Tiểu Nhu nói xong, muốn vươn tay dọn những mảnh vỡ thủy tinh nhỏ trong vũng nước.

“Đừng động vào!!” Lâm Bạch Bạch nhíu chặt mi tâm, vẫn cảm thấy trực giác của mình luôn chuẩn. Cô trầm mặc một hồi, trực tiếp lấy một chiếc bình thủy tinh nhỏ từ trong túi ra, sau đó vớt một chút nước từ dưới đất bỏ vào trong bình thủy tinh, dùng keo dán chặt nắp vào, sau đó dùng một sợi dây nhỏ màu đỏ buộc chặt vào chiếc bình sau đó đeo lên cổ mình, nhanh chóng nói: “Nhanh lên!! Bác Phúc vừa đến bệnh viện, chúng ta lập tức mang nước này đưa đến bệnh viện!”

“Vì sao?” Tiểu Nhu hỏi.

“Đừng hỏi!! Nhanh lên!” Lâm Bạch Bạch không nói hai lời, liền kéo Tiểu Nhu chạy ra bên ngoài, Tiểu Nhu kêu một tiếng, chiếc bánh ngọt rơi xuống mặt đất, hai người nhanh chóng chạy ra khỏi phòng nghỉ.

***

Bệnh viện!!

Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng cầm di động lao ra hành lang bệnh viện, vừa đi vừa vội vã gọi điện thoại cho Trang Hạo Nhiên!!

Một phòng bệnh khác.

Trang Hạo Nhiên vẫn như cũ ngồi bên cạnh giường bệnh, nhìn Đường Chí Long trải qua cơn kích động đã chìm vào giấc ngủ, như một người con trai nhìn cha mình ngủ yên ổn, thả lỏng như vậy, anh nở nụ cười chứa đựng bao yêu thương. Cảm giác được bên trong túi áo vét truyền đến từng đợt rung, anh liền kỳ quái đứng lên cúi đầu lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra, nhìn thấy người gọi đến là Lãnh Mặc Hàn, anh liền xoay người, nhìn thấy Đường Chí Long vẫn chìm trong giấc ngủ mới chậm rãi đi ra khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng khép cửa lại, liếc mắt nhìn hai người cảnh sát hai bên cửa mới đi về hướng cửa sổ sát đất, mới nhấn nút nghe, đáp: “Alo!”

Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng đi ra khỏi bệnh viện, tay cầm di động vội vàng nói: “Thuần thú sư làm việc ở phòng ăn Hải Dương chính là gián điệp!! Rất có khả năng Kỳ Gia Minh chính là người chỉ đạo phía sau, phối hợp cùng Như Mạt âm thầm hành động!! Vừa rồi Mỹ Linh cùng Thanh Bình phân tích tình huống trưởng phòng Hân Di suýt nữa bị cá mập cắn ở phòng ăn Hải Dương, cư nhiên phát hiện có một người đàn ông ẩn núp trong bóng tối, đem một vật nhỏ có ánh sáng màu hồng đặt dưới bể cá, lúc này lại bị cô ấy nhìn thấy nên người đàn ông kia trực tiếp ném cô ấy vào trong bể cá, để cho cá mập bơi lượn vong quanh cô tầm mười lăm phút sau đó mới vớt lên, làm cho thần trí cô ấy trở nên mơ hồ! Tôi phát hiện tình huống này tương tự với tình huống của Tuyết Nhi và chị của cậu!”

Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt ngẩng đầu, giận giữ nhìn về phía trước, cắn chặt răng nói: “Ý của cậu là!! Nhiều năm trước, tình huống của Tuyết Nhi cùng chị của tôi là vì như vậy!!?”

“Tương tự như vậy!! Những loại động vật như vậy nếu bị người khác sai khiến, sẽ quấy rầy thân thể con người, gây nên cảm giác sợ hãi làm cho tâm trí con người trở nên mơ hồ, nếu nặng sẽ trở nên điên cuồng còn nhẹ thì sẽ tồn tại một bóng ma! Tôi nghĩ khi đó, có lẽ Tuyết Nhi và chị của cậu phát hiện ra chuyện gì mới có khả năng gặp bất trắc như vậy!!” Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng nói.

Một trận phẫn nộ điên cuồng gào lên trong cơ thể Trang Hạo Nhiên.

Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên tia nguy hiểm, tay nắm chặt di động, gân xanh nổi lên, sau ót tê buốt mất mấy giây, nhanh chóng nhớ lại tình huống nhiều năm trước, lập tức nói: “Vậy về sau lúc mẹ tôi ôm đứa nhỏ đứng trước mọi người tuyên bố vô sinh, cũng là do cô ta gây nên.?”

“Rất có khả năng là như vậy!!” Lãnh Mặc Hàn lập tức khẩn trương nói.

Trang Hạo Nhiên tức giận đến cả người dường như muốn trong nháy mắt phá tan tất cả, nghiến răng nghiến lợi nắm chặt di động trong tay, trên mặt nổi lên đằng đằng sát khí, lập tức nói: “Lập tức bắt Kỳ Gia Minh lại rồi mau chóng tìm ra tung tích của thuần thú sư kia!! Nhưng cái vật nhỏ có ánh sáng hồng kia là gì vậy?”

“Lão đại!!” Mỹ Linh cùng Thanh Bình đồng thời chạy ra, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn sốt ruột nói: “Đã điều tra ra vật nhỏ kia, là bom!!”

Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng xoay người, khiếp sợ nhìn về phía Mỹ Linh cùng Thanh Bình, trực tiếp nói: “Bom?”

“Bom?” Trang Hạo Nhiên kích động kêu lên, nghĩ đến hậu quả khi bom nổ, anh lập tức kêu to nói với Lãnh Mặc Hàn: “Không được!! Tối hôm nay là yến tiệc mà các tinh anh về rượu đỏ trên toàn thế giới tụ họp lại, giới truyền thông trên thế giới đều quan tâm đến chuyện này. Nếu như lúc này phát hiện khách sạn Á Châu có chuyện gì nhất định sẽ ảnh hưởng đến danh dự của tập đoàn Hoàn Cầu!! Bọn họ làm như vậy chính là muốn chặn đứng cửa ra nước ngoài của tập đoàn Hoàn Cầu!”

Lãnh Mặc Hàn lập tức nói; “Tôi lập tức thông báo đến người của phòng ăn Hải Dương!!

“Không cần!!” Trang Hạo Nhiên lập tức ngăn lại, nói: “Cậu lập tức phái người đi bắt Kỳ Gia Minh lại cho tôi!! Sau đó tìm ra thuần thú sư kia, còn về chuyện quả bom, tôi sẽ giải quyết.!! Không thể làm kinh động đến nhiều người, tránh làm cho mọi người khủng hoảng!!”

“Được!!” Lãnh Mặc Hàn lập tức lên tiếng trả lời, sau đó muốn cúp điện thoại…

“Chờ một chút!!” Trang Hạo Nhiên thoáng cái gọi anh, nhíu mày đứng một bên, cầm di động suy nghĩ một lúc nói thẳng: “Chúng ta cùng bọn họ đã giao đấu mấy lần, họ không thể cứ gây nhiều phiền phức cho chúng ta chỉ vì mục đích như vậy! Tôi đang suy nghĩ… Có thể còn chuyện gì khác mà chúng ta không biết hay không?”

“Còn có chuyện gì?” Lãnh Mặc Hàn ép chính bản thân mình bình tĩnh phân tích!!

Trang Hạo Nhiên lưu chuyển hai tròng mắt, ánh mắt lập tức lóe ra, nhớ tới chai rượu đỏ kia liền nhanh chóng nói, nói: “Có thể là nhân dịp lúc rối loạn lẻn vào phòng yến tiệc điều tra xem thực hư việc rượu đỏ là như thế nào không!?”

Lãnh Mặc Hàn trong nháy mắt kịch liệt ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời đen kịt mây đen, nói thẳng; “Cũng có khả năng!!”

“Cậu lập tức hành động, những chuyện còn lại tôi sẽ xử lý!!” Trang Hạo Nhiên không nói hai lời, áo khoác cũng không cần lấy, trực tiếp cầm di động đi ra khỏi hành lang bệnh viện, vừa đi vừa gọi điện thông báo cho nhân viên nhanh chóng sơ tán khách khứa ra khỏi phòng ăn Hải Dương, lại lập tức gọi điện cho cục trưởng cục cảnh sát nhanh chóng phái chuyên gia về bom đến đây!! Anh nói xong, tay cầm di động nhanh chóng đi xuống cầu thang!!

Nhã Sở cùng Lý Doanh, còn có Thần Phong cấp tốc đi lên phía trước nhìn anh!!

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng ngồi vào ghế điều khiển xe, ngẩng đầu lên lập tức ra lệnh cho bọn họ, nói: “Hai người đi trước tôi lập tức trở về khách sạn Á Châu giúp đỡ Lãnh Mặc Hàn bắt Kỳ Gia Minh cùng thuần thú sư! Tôi sẽ đi sau!!”

“Vâng!!” Thần Phong cùng Nhã Mộng lập tức lên xe của mình.

Lý Doanh than phận giống như cùng Điệp Y, vẫn đứng vững ở một bên, theo lời dăn dò của Trang Tĩnh Vũ, thề chết cũng phải bảo vệ Trang Hạo Nhiên!!

Trang Hạo Nhiên chỉ nghiêm mặt nhìn cô một cái, liền không lên tiếng lập tức đạp mạnh chân ga, chiếc xe như mũi tên mà lao đi.

Lý Doanh liếc mắt nhìn chiếc xe kia rời đi, chính mình cũng lập tức lên một chiếc xe đua màu đen khác, trong nháy mắt chiếc xe cũng lắc mình mà lao đi!

Những cơn gió lớn cùng những ánh đèn đường ập tới, Trang Hạo Nhiên vừa nhanh chóng lái xe, vừa cầm di động gọi điện thoại cho Tưởng Thiên Lỗi!

Chuông điện thoại phảng phất từ chân trời bên kia vọng đến.

Phòng nghỉ cạnh biển! Lãng thanh thẳng dũng! Sức gió thực sự thật lớn thật lớn…

Trong phòng, trên bức bình phong kia, những chuỗi hạt theo gió mà nhẹ nhàng lay động.

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi nóng bỏng, cách một bức bình phong nhìn cơ thể nhỏ nhắn đang nằm trên ghế dựa, lập tức cảm thấy lồng ngực đau nhói như muốn vỡ tung, trong nháy mắt nhớ lại lúc trước anh và cô ôm hôn, hai con ngươi của anh phiếm hồng, nặng nề thở dốc, lại nhớ tới chính mình vì Như Mạt mà muốn lấy đi trái tim của cô, áy náy, càng ngày càng cảm thấy áy náy.

Một cơn gió mạnh lại thổi tới.

Đường Khả Hinh cảm giác như lý trí của mình mất hết, một khắc khi tiến vào căn phòng cô liền cảm giác được linh hồn mình như bị thúc đẩy, cả cơ thể nóng ran, vô số hình ảnh đâm sâu vào tâm trí. Giống như hình ảnh người đàn ông cô yêu bỗng hiện lên, vươn hai tay không ngừng vuốt ve cơ thể cô, làm cho cô đạt tới khoái cảm, cảm giác tê dại cùng vui sướng, khi đâm thẳng vào cơ thể, sau đó cô cảm giác được một dòng chất lỏng ấm nóng chảy ra. Cô lập tức khổ sở đè xuống cảm giác đáng sợ này, nhưng cả người giống như đã bị khống chế, dù cô không ngừng nuốt khan nơi cổ họng, hai tròng mắt vẫn mơ màng nhìn về màn đêm tối tăm bên ngoài cửa sổ, tất cả đều là mây đen rậm rạp, cô đột nhiên cảm thấy rất cô đơn, rất tịch mịch, vì sao mình lại tới nơi này? Vì sao… Lại tới nơi này…

Tưởng Thiên Lỗi cách một bức bình phong nhìn thấy thân thể kia, hai con mắt trừng lớn, nuốt khan nơi cổ họng, kêu nhỏ: “Khả Hinh…”

Cô nghe thấy tiếng kêu này, di chuyển cơ thể cách một tấm bình phong nhìn về phía thân ảnh mơ hồ trước mắt, không hiểu sao cơ thể cảm thấy nóng rực, mồ hôi chảy ra trên trán. Một cơn gió thổi tới, làn váy dài màu tím nhẹ bay lên lộ ra đoi chân dài trắng nõn nà, như ẩn như hiện, gợi cảm, mê người như vậy.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn thấy hình ảnh này, hai tròng mắt nóng rực!!

***

Một loạt âm thanh của xe điện vang lên trước cửa bệnh viện.

Lâm Bạch Bạch chạy xe điện dừng trước cổng bện viện, đậu sát chân cầu thang, cũng không để ý đến Tiểu Nhu mà nhanh chóng nhảy xuống lao thẳng lên cầu thang chạy vào trong bệnh viện, vừa chạy vừa kéo dây dỏ trên cổ vừa la to: “Bác Phúc!! Bác Phúc!!! Bác Phúc!!”

Khu phòng bệnh VIP!

Bác Phúc đang chuẩn bị rửa tay, bước vào phòng bện chuẩn bị châm cứu lần thứ hai cho Uyển Thanh, lại nghe âm thanh Lâm Bạch Bạch từ đầu hành lang kia chạy tới, tay giơ cao chiếc bình thủy tinh hét lớn, ông liền nhíu mày kêu to: “Chuyện gì mà vội vã vậy!?”

Lâm Bạch Bạch một bên thở dốc, một bên giơ cái bình lên trước mặt bác Phúc, thở dốc mặt đỏ tới mang tai, giơ cái bình lên trước mặt bác Phúc, nói: “Bác nhìn xem cái này rốt cuộc là thứ gì? Cháu nhìn kiểu gì cũng cảm thấy có chút không ổn!! Thế nhưng cũng không biết là không ổn chỗ nào”

Bác Phúc nhíu mày, đầu tiên là liếc mắt nhìn Lâm Bạch Bạch một cái, mới tiếp nhận cái bình, mở ra, cũng không sợ chết mà trực tiếp nếm thử một chút, khẽ mím môi!

“Đây là cái gì?” Lâm Bạch Bạch nhanh chóng hỏi.

“Đàn hương hoa!” Bác Phúc trực tiếp nhìn Lâm Bạch Bạch nói!

“Đàn hương hoa!! Bác xác định sao?” Lâm Bạch Bạch kêu lên sợ hãi!!

“Phải!! Chỉ là một lượng nhỏ phấn hoa, người bình thường sẽ không nhìn ra!” Bác Phúc trực tiếp đem cái bình đưa cho Lâm Bạch Bạch, nhíu mày nhìn về phía cô hỏi: “Một cô gái như cô lấy thứ này làm gì, cô không biết đàn hương hoa nếu như ở cùng một chỗ với gỗ cây đàn hương sẽ khiến cho tâm trí mơ hồ, thậm chí còn có tác dụng kích dục?”

Lâm Bạch Bạch trợn to mắt lắp bắp nói: “Kích!! Kích!! Kích… Kích dục?”

“Kích dục?” Tiểu Nhu cũng đồng thời chạy tới, nhanh chóng chạy qua đây, nhìn về phía bác Phúc khiếp sợ kêu to!

Chọn tập
Bình luận