Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 104: Đừng nên yêu

Tác giả: Hàn Trinh Trinh
Chọn tập

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên nghe tiếng gọi, cùng ngẩng đầu lên nhìn về phía lối vào phòng ăn.

Hôm nay Như Mạt mặc váy ngắn màu hồng không có tay, bên hông mảnh mai thắt đai lưng màu đen, nơi nếp váy thêu hoa văn chỉ đen, mang giày cao gót màu hồng khảm viên kim cương đen, tay cầm túi xách Gucci, dịu dàng tao nhã đi tới, nét mặt tươi cười.

Trang Hạo Nhiên vui vẻ đứng lên, ngẩng khuôn mặt đẹp trai mê người tươi cười đi về phía Như Mạt, giang hai cánh tay, nói: “Tôi nhớ cô muốn chết.”

Như Mạt đỏ mặt nhưng cũng hết sức kích động bước nhanh nhào vào trong ngực Trang Hạo Nhiên, đôi tay khẽ đặt ở hông của anh, dịu dàng nói: “Tôi cũng nhớ anh.”

Trang Hạo Nhiên lại cười vui vẻ, ôm lấy Như Mạt vào trong ngực, nói: “Gần đây cô khỏe không?”

“Khỏe. . . . . . Rất khỏe. . . . . .” Như Mạt mỉm cười gật đầu.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở ghế trên, nhìn Như Mạt tựa vào trong ngực Trang Hạo Nhiên, dịu dàng như nước, liền im lặng bưng ly nước, hớp một ngụm nhỏ.

“Ngồi đây! Lúc nảy tôi chọn món ăn cô thích ăn, tôi còn đặc biệt chọn “Amontillado” cho cô, Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhẹ đỡ hông của Như Mạt, cùng đi đến chỗ ngồi, sau đó ở giữa hai người, hết sức lịch sự kéo ra một chỗ ngồi. . . . . .

“Cám ơn” Như Mạt ngồi xuống, dịu dàng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nói: “Anh vẫn săn sóc rất chu đáo. So với Thiên Lỗi tốt hơn nhiều”

Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi quay mặt sang, nhìn về phía Như Mạt hôm nay trang điểm hết sức mềm mại động lòng người, ăn mặc thanh nhã hơn so với bình thường, hôm nay càng lộ vẻ trong sáng mê người, anh hai mắt hiện lên dịu dàng, nói: “Anh đối với em có gì không tốt? Cậu ta đi Anh quốc nhiều năm, mới vừa trở lại, kéo ghế cho em thì thật tốt sao ?”

Như Mạt quay đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi, hai mắt cũng lộ ra một chút ngọt ngào.

Trang Hạo Nhiên nhìn hai người bọn họ liền bật cười nói: “Tôi dịu dàng săn sóc, cũng sẽ không bởi vì tôi đi Anh quốc bao nhiêu năm mà biến mất. Có trời mới biết, tôi thương yêu Như Mạt nhất.”

Như Mạt nghe được câu này liền quay đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên mấy năm không gặp đã rất trưởng thành và đẹp trai, có dòng máu tao nhã quý tộc của người Anh, nhưng vẫn rất thuần chất, cô xúc động cười nói: “Nói chuyện vẫn như vậy. Tôi lớn hơn anh một tuổi đấy.”

“Là lớn mười một tháng.” Trang Hạo Nhiên nhìn Như Mạt, rõ ràng vui vẻ.

Như Mạt bất đắc dĩ nở nụ cười, nói: “Hôm nay lúc tôi đi ra ngoài cha vẫn còn hỏi, lúc nào thì anh đến nhà một chuyến để đánh một ván cờ với ông ấy?”

“Không thể!” Trang Hạo Nhiên nhìn Tưởng Thiên Lỗi một cái, hơi mỉm cười nói: “Hiện tại đang là lúc nhạy cảm, chúng tôi không thể tiếp xúc nhiều với người nhà của cô.”

Như Mạt không hiểu những lời này, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn Trần Mạn Hồng cẩn thận dẫn nhân viên phục vụ, nhẹ nhàng khom người chào hỏi rồi để cho Cát Lệ cẩn thận đem ly rượu Tulip đặt xuống ở trước mặt bọn họ, sau đó đem “Amontillado”, mỉm cười mở trước bàn ăn của hai vị Tổng Giám đốc và Thị Trưởng phu nhân, nói: “Đây là Amontillado Tây Ban Nha năm 1999.”

Đây là rượu tuyết lợi Như Mạt thích uống nhất, cô mỉm cười nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô, nở nụ cười rồi.

Trần Mạn Hồng tự mình đeo lên bao tay trắng, nhận lấy rượu tuyết lợi, dùng dao mỏng cắt ngang cổ chai rượu một vòng, mở nắp rượu, lại dùng dao xoay tròn, nhanh chóng xoay nút gỗ, thông qua nút gỗ, Truyện được dịch trực tiếp tại dien dan le quy don, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. giơ nút gỗ ngửi một cái, xác nhận thể rượu nguyên vẹn mới làm theo lời căn dặn của Trang Hạo Nhiên, không cần giải rượu, một tay cầm khăn tay màu trắng, một tay nắm đáy chai, cẩn thận châm nửa ly rượu tuyết lợi cho Như Mạt, rồi châm nửa ly rượu tuyết lợi cho Trang Hạo Nhiên, sau đó dùng khăn tay trắng lau nhẹ miệng chai, cẩn thận cầm nút gỗ đóng vào chai rượu, ngay sau đó cắm vào trong thùng đá.

Tào Anh Kiệt lập tức tiến lên, mang ly pha lê để trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, mở chai rượu đỏ năm 1997, cẩn thận rót ra, lui về phía sau một bước, lau nhẹ miệng chai, đóng nút gỗ, đặt chai rượu xuống rồi mỉm cười lui về phía sau một bước.

Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi cùng Như Mạt, ba đã từng từ nhỏ lớn lên, cùng giơ ly rượu, sau khi cẩn thận chạm cốc, mút nhẹ, tất cả đều vui vẻ mỉm cười.

Trần Mạn Hồng nhìn thấy bọn họ hài lòng uống rượu, ngay lập tức xoay người đi về phía phòng bếp, chuẩn bị mang thức ăn lên.

“Lúc nảy. . . . . .” Như Mạt vẫn không có quên đề tài lúc nảy, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, dịu dàng hỏi: “Các người nói đến chuyện của Vĩ Nghiệp, xảy ra vấn đề gì sao?”

Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi không thay đổi nhìn về phía Như Mạt, nói: “Đây là chuyện làm ăn, không có liên quan đến em.”

“Nhưng em muốn biết có liên quan đến chuyện anh ấy trúng đạn không?” Như Mạt có chút căng thẳng nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn ánh mắt quan tâm của cô, giọng nói có chút cứng rắn: “Không có!”

“Vậy thì vì chuyện gì?” Như Mạt dịu dàng vội vàng hỏi.

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn về phía Như Mạt, ở trên mặt đã biến mất vui vẻ, nâng rượu tuyết lợi, uống một ngụm nhỏ, nghĩ tới cô gái chọn Oloroso ở trong kho rượu lúc nảy. . . . . .

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi thoáng qua ánh sáng không vui, nói: “Anh ta tạm thời gác lại dự án khách sạn dưới nước của Tập đoàn Á Châu chúng tôi.”

Như Mạt hơi sửng sốt, không nghĩ tới là chuyện này, cô im lặng cúi đầu.

Lúc này, Trang Hạo Nhiên nâng lên khuôn mặt tươi cười, phá tan bầu không khí nói: “Cô thả lỏng một chút, đôi khi doanh nghiệp và chính phủ sẽ có một chút mâu thuẫn. Hôm nay tôi cũng đã hủy bỏ dự án này.”

Như Mạt ngẩng đầu lên, có chút xin lỗi nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, chỉ nâng lên rượu đỏ, ngửa mặt uống một hơi cạn sạch!

Như Mạt đau lòng khẽ cắn môi dưới, nhìn anh, vừa định nói gì nhưng ngại nói sai, chỉ đành miễn cưỡng cười nói: “Chuyện Vĩ Nghiệp trúng đạn lần trước, đã làm em sợ hãi. Cha và mẹ đều hết sức lo lắng, em cũng rất. . . . . . rất. . . . . . Rất lo lắng. . . . . .”

Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi cứng ngắc, thấy Tào Anh Kiệt rót rượu đỏ, anh không từ chối.

Trang Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, nói: “Hiếm thấy vợ chồng các người tình cảm, tự nhiên phải quan tâm.”

Như Mạt nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, giờ phút này ở trong mắt cô chỉ có Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi không nhìn Như Mạt, chỉ cầm rượu đỏ uống một hơi cạn sạch.

“Đừng uống nữa. . . . . .” Như Mạt đau lòng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

Vào lúc này điện thoại di động vang lên.

Đông Anh cầm điện thoại Tưởng Thiên Lỗi, sau khi nghe xong liền bước tới trước mặt của anh, dịu dàng nói: “Tổng Giám đốc, bên Nhật Bản gửi tài liệu khẩn cấp, muốn anh ký.”

“Xin lỗi không tiếp được.” Tưởng Thiên Lỗi nói xong, liền lạnh lùng ném khăn ăn, xoay người đi ra khỏi phòng ăn.

Như Mạt có chút căng thẳng xoay người, nhìn theo bóng lưng anh đi khỏi, hai mắt rưng rưng.

Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng của cô, mỉm cười nói: “Đi đi.”

Như Mạt nhìn Hạo Nhiên. . . . . .

Trang Hạo Nhiên khẽ thở một hơi, ngón tay nhẹ vuốt mép ly, bất đắc dĩ nhìn cô gái đã từng là hồng nhan tri kỹ, cười nói: “Đi đi, không đi cô có thể an tâm ăn bữa cơm với tôi sao?”

“Tôi đi một chút sẽ trở lại.” Như Mạt lập tức cầm túi xách đứng lên, đi ra ngoài phòng ăn.

Trang Hạo Nhiên một mình, tao nhã ngồi tại chỗ, nhìn mặt biển xanh bao la ngoài cửa sổ, sóng lớn mãnh liệt, gió thổi sóng xô, bọt sóng bắn lên trắng xóa, anh khẽ mỉm cười.

Văn phòng điều hành của Tổng Giám đốc.

Cửa thang máy nhanh chóng mở ra, Tưởng Thiên Lỗi sải bước đi ra thang máy, đi về phía Văn phòng của mình.

Như Mạt đi ra khỏi thang máy, nhìn thấy bóng lưng Tưởng Thiên Lỗi, mặc dù rất vội vàng nhưng vẫn phải thả chậm bước chân, mỉm cười chào nhân viên bộ phận hành chánh, sau đó mới đi theo Tưởng Thiên Lỗi đi vào Văn phòng.

Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng cởi áo khoác màu đen, ném trên ghế sa lon, giống như không nhìn thấy Như Mạt, ngồi ở trước bàn làm việc, thấy tài liệu để ở trước mặt, anh nhanh chóng mở ra, xem nội dung phía trên. . . . . .

Đông Anh không dám tự tiện tiến vào, lui về phía sau một bước, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Như Mạt rơi lệ nhìn Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng với mình, liền đau lòng nghẹn ngào nói: “Anh thông cảm cho em một chút không được sao?”

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe ra tia ánh rất bén nhọn, nhanh chóng nhìn tài liệu trước mặt.

Như Mạt đau lòng nhìn người đàn ông mình yêu mến nhất ở trước mặt, khó khăn nói: “Em là đứa bé được cha mẹ nhận nuôi, nếu không có hai người già bọn họ, có thể em đã sớm chết đói ở đầu đường, kể từ khi em vào nhà họ Tần, cha rất tốt với em, mẹ rất tốt với em, Vĩ Nghiệp đối với em tốt hơn, bọn họ xem em giống như người thân . . . . . . Nếu không phải bởi vì yêu anh thì đâu xảy ra chuyện không thể quay lại được. Mỗi đêm đối mặt với Vĩ Nghiệp, em đều rất áy náy. Nhưng em không có cách nào. . . . . . Bởi vì em yêu anh. . . . . .”

Rốt cuộc Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng ngẩng đầu lên nhìn về phía Như Mạt, bây giờ đã khóc thành người lệ, anh nắm chặt bút máy nói: “Ở trong mắt em, dường như bất cứ lúc nào anh cũng muốn mạng Tần Vĩ Nghiệp! Ngày đó anh ta trúng đạn, em đừng nói, em không có nghi ngờ anh chứ?”

Như Mạt ngẩng đôi mắt đẫm lệ nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi đè nén cảm xúc, cố nén tức giận nói: “Tưởng Thiên Lỗi anh muốn một phụ nữ, không đến nỗi phá hủy người kia để có được cô ấy! ! Nếu không phải là bởi vì tôn trọng em, anh sẽ không để cho em nằm ở trên giường một người đàn ông khác! Mặc dù anh ta không có cách nào động tới em!”

Như Mạt im lặng cúi đầu, nước mắt từng viên lăn xuống.

“Em không cần thẳng thắn thừa nhận, trong lòng của em, anh ta có vị trí nhất định, như vậy chúng ta cũng đừng suy nghĩ quá nhiều.” Tưởng Thiên Lỗi lại lạnh lùng nói.

“Điều này đối với em không công bằng!” Như Mạt bật khóc nói: “Không phải anh cũng có vợ chưa cưới sao? Tương lai của anh chắc chắn sẽ không giống như em, một mình phòng không gối chiếc, mà anh muốn cùng cô ấy hàng đêm chung đụng, đó là chuyện dễ dàng, em nhìn các người sắp đính hôn, lòng của em không đau sao?”

“Đây là do em lựa chọn!” Tưởng Thiên Lỗi tức giận nhắc nhở cô!

Như Mạt nghe nói như thế, lòng như đau cắt, nước mắt từng viên lăn xuống, khổ sở nói: “Em lựa chọn? Em lựa chọn được sao? Em không có lựa chọn khác! Em bị cha mẹ vứt bỏ, được cha mẹ nuôi nhận nuôi, yêu anh lại bị ép gả cho anh ấy, em có thể lựa chọn sao? Sai lầm lớn nhất trong đời này của em chính là yêu anh!”

Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên nhìn về phía Như Mạt, nhẫn tâm nói: “Vậy thì đừng nên yêu!”

Như Mạt ngẩng đầu lên nhìn bộ dáng rất vô tình của Tưởng Thiên Lỗi, trong lòng của cô đau nhói, buồn bã xoay người bước nhanh đi về phía trước, đôi tay nắm chặt tay cầm cửa, khổ sở kéo cửa ra, Nhậm Tử Hiền lạnh lùng đứng ở giữa cửa, nghiêng người ôm vai nhìn thẳng. . . . . .

Như Mạt kinh ngạc đến ngây người nhìn cô, nước mắt lăn xuống.

Chọn tập
Bình luận