Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 870: Nhắm vào

Tác giả: Hàn Trinh Trinh
Chọn tập

Nhã Tuệ cơ hồ mệt đến đứt hơi ngồi bệt trên sân cỏ phía trước tòa nhà phụ, nghe thấy phía trước có người thông báo, cô liền lập tức lấy bộ đàm ra, bật kênh nhanh chóng nói; “Tổng giám đốc! ! Chủ tịch tập đoàn tài chính Hàn thị và thiên kim tiểu thư năm phút nữa sẽ tới khách sạn Á Châu!”

Hoắc Minh nghe thấy lời nói truyền đến từ tai nghe, lập tức lặng lẽ mỉm cười đi tới trước mặt Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên, hơi cúi người xuống, nhỏ giọng nói; “Hai vị tổng giám đốc, chủ tịch Hàn cùng Hi Văn tiểu thư chuẩn bị tới!”

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên đồng thời ngẩng đầu, lộ ra một chút vui mừng, lặng lẽ gật đầu, lập tức đứng dậy, chỉnh sửa lại trang phục, mới mỉm cười chào thủ tướng; “Xin lỗi, thủ tướng, buổi tiệc từ thiện đêm nay, ngoài thủ tướng còn có một vị khách quý nữa, đó là chủ tịch công ty tài chính Hàn thị, Hi Văn tiểu thư còn tham gia biểu diễn một vở kịch. Cho nên có khả năng chúng tôi phải rời đi một chút.”

“A?” Thủ tướng nghe lời này, liền hơi ngẩng đầu, nhìn về phía hai người mỉm cười gật đầu, nói; “Ta nghe nói chủ tịch Hàn là một người chăm chỉ làm từ thiện quanh năm, khó có được dịp đêm nay gặp mặt, đi đi.”

“Vâng!” Hai người Tưởng Thiên Lỗi cùng Trang Hạo Nhiên đồng thời hơi gật đầu, sau đó xoay người rời khỏi.

Tô Linh ngồi trên ghế ăn cơm, mỉm cười ngẩng đầu, nhìn về phía biển hoa mẫu đơn trước mặt, còn có những cánh hoa xanh biếc xoay xung quanh. Lúc này mười hai vũ công đã chuẩn bị xong, đặt mình giữa những cánh hoa xoay tròn. Cô lập tức để ý tới ý nghĩa trong đó, mỉm cười gật đầu nói; “Buổi yến tiệc này không hổ danh là bách hoa yến. Không khí tao nhã, hoa mẫu đơn khuynh nước khuynh thành, xinh đẹp vô cùng, . Mỗi bông hoa này, nhìn vào đều có ý nghĩa của nó.”

Tô Thụy Kỳ nghe lời này, liền mỉm cười nhìn về phía chị, nói: “Chị, chị nói như vậy, em có thể hiểu là…. Ý nghĩa tại nơi này?”

“Ý nghĩa ở trong linh hồn mỗi bông hoa…” Tô Linh mỉm cười liếc mắt nhìn em trai một cái, mới nhìn về phía mấy vũ công bên kia đang xoay tròn trên không xung quanh những ngọn đèn, ung dung tự tại, nhìn vào vừa tao nhã, vừa man diệu, nhẹ phẩy ống tay áo, dáng múa tự nhiên, phóng khoáng, cô mỉm cười nói: “Những bông hoa sở dĩ có thể duyên dáng, xinh đẹp, là ở hình dáng và âm thanh. Hình dáng để con người có thể thưởng thức, còn âm thanh tác động đến ý thức của con người. Một bó hoa đẹp mê người, làm cho con người ta nhìn vào cảm thấy vui vẻ và thoải mái, có thể suy nghĩ về những điều tốt đẹp, đây chính là linh hồn mỗi bông hoa đã phát huy tác dụng. Tối nay chúng ta có thể thấy một biển hoa, còn cho chúng ta thưởng thức một màn múa như những linh hồn ẩn núp giữa những cánh hoa, thật là làm cho người ta cảm động rất nhiều. Nghĩ xem người phụ trách tổ chức yến hội tối nay, chị muốn biết ý tưởng này cô ấy làm sao mà nghĩ ra được…”

Tổng giám đốc nghe lời này, lập tức mỉm cười tôn kính nói; “Người phụ trách yến tiệc bách hoa tối nay là quản lý bộ phận yến tiệc Lưu Nhã Tuệ, cô ấy vừa mới nhậm chức. Tính tình vô cùng dịu dàng và hiểu rõ lòng người, rất quan tâm đến nhân viên, thành tích luôn dẫn đầu, là nhân tài hiếm có của khách sạn chúng tôi.”

Tô Linh nghe lời này, lập tức bộc lộ mấy phần hứng thú, hài lòng cười nói; “Tôi có thể gặp người quản lý này một chút không?”

“Xin chờ một chút!” Hoắc Minh mỉm cười xoay người, đi về phía sau nơi tổ chức yến tiệc, chưa cần nói lời nào, Nhã Tuệ đã thay một chiếc váy ren dài màu trắng cúp ngực, tóc búi cao trông lịch sự, trang điểm nhẹ nhàng, khẽ nâng làn váy, mỉm cười đi theo tổng giám đốc tới trước mặt Tô Linh, tôn kính gọi: “Tô tiểu thư!”

Tô Thụy Kỳ chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy Nhã Tuệ, không khỏi bộc lộ vui mừng, mỉm cười gọi: “Nhã Tuệ?”

Nhã Tuệ cũng tôn kính nhìn về phía Tô Thụy Kỳ mỉm cười gật đầu, kêu nhỏ: “Tô thiếu gia?”

“Hai người quen nhau?” Tô Linh quay đầu nhìn về phía em trai, vui mừng cười hỏi.

“Cô ấy là chị em tốt nhất của Khả Hinh“. Tô Thụy Kỳ cười nói.

“À?” Tô Linh không kìm được lòng ngẩng đầu, nhìn về phía Nhã Tuệ dung mạo xinh đẹp động lòng người, lộ ra sự thuần khiết cùng ôn nhu, khí chất phi phàm, cô vô cùng tán thưởng cười hỏi: “Không nghĩ đến, nhân tài của khách sạn Á Châu đông đúc như vậy, cô còn trẻ như vậy đã làm quản lý, lại có thể phụ trách một buổi yến tiệc lớn như vậy. Kỳ thực yến tiệc có thành công hay không không phải ở việc có quy mô lớn, mà ở nội dung có đặc sắc, chủ đề sáng tạo hay không. Hai điểm này cô đều làm được, nhất là truyền đạt linh hồn từ những bông hoa…. Làm chúng ta lĩnh hội được rất nhiều điều, chuyên tâm hưởng thụ.”

Nhã Tuệ lập tức mỉm cười gật đầu, mềm giọng nói: “Cảm ơn Tô tiểu thư khen ngợi, nhưng chủ đề bách hoa của yến tiệc tối nay, cũng không phải một mình tôi có thể nghĩ ra được, đó là sự nỗ lực của toàn thể đồng nghiệp của khách sạn Á Châu, hi vọng ở trong buổi tiệc này, Tô tiểu thư có thể thư giãn thưởng thức. Chúng tôi sẽ dốc hết toàn lực, dụng tâm phục vụ.”

“Được…” Tô Linh mỉm cười gật đầu.

“Đúng rồi, Khả Hinh đâu? Làm sao lại không thấy?” Tô Thụy Kỳ nhìn xung quanh hội trường một lượt, biết cô là người quản lý rượu trong đêm nay, nhất định sẽ tới.

“Cô ấy đang bận rộn ở phía sau, đoán rằng một lúc nữa sẽ thay trang phục đi ra.” Nhã Tuệ mỉm cười nói.

“Umk…” Tô Thụy Kỳ nghe lời này, không nhịn được quay đầu nhìn về phía tòa nhà phụ bên cạnh

“Quản lý Lưu! Tới đây ngồi đi…” Trần Tuấn Nam cùng một số phó tổng, còn có mấy vị lãnh đạo cấp cao của khách sạn Á Châu, bên cạnh anh vẫn còn một vị trí.

“Được…” Nhã Tuệ lộ ra mấy phần ngượng ngùng nhẹ nâng làn váy, cất bước đi tới chỗ ngồi bên cạnh Trần Tuấn Nam, cẩn thận ngồi xuống.

Trần Tuấn Nam phát hiện trên trán của cô, chảy ra mấy giọt mồ hôi, lập tức cầm lên một chiếc khăn tay thoảngg mùi hoa oải hương, cẩn thận đưa cho cô.

“Cảm ơn…” Nhã Tuệ mỉm cười nhận khăn tay, hơi cúi đầu, nhẹ nhàng lau mấy giọt mồ môi trên trán chảy xuống.

Gương mặt Nhã Tuệ hơi đỏ lên. Trần Tuấn Nam cứ như vậy im lặng mỉm cười nhìn cô.

Trên một chiếc bàn khác.

Lâm Sở Nhai vẫn dõi theo Nhã Tuệ từ lúc cô bước ra, giật mình thở dài thấy cô đã thay một chiếc váy ren dài màu trắng cúp ngực, vô cùng xinh đẹp, ai ngờ cô cũng không có liếc mắt nhìn mình một cái, liền bước tới chiếc bàn kia, thậm chí cái tên Trần tuấn Nam kia còn nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng ái muội, mà đúng ra chính là nhìn chằm chằm, anh đập bàn đến bộp một tiếng, trực tiếp nói: “Lão tử không muốn ăn nữa ! !”

Tô Lạc Hoành đang ăn món sasimi, ăn rất hăng say, nghe thấy bộp một tiếng, liền kỳ quái hỏi: “Lại có chuyện gì vậy?”

“Cô ấy thật sự không hề để tôi vào mắt!” Lâm Sở Nhai tức giận nhìn về phía trước nói.

Tào Anh Kiệt cùng Tô Lạc Hoành nghe lời này, nhất thời kỳ quái ngẩng đầu, ánh mắt nghi ngờ, cũng nhìn sang, vừa vặn nhìn thấy Nhã Tuệ đang cùng Trần Tuấn Nam trò chuyện rất vui vẻ, thỉnh thoảng còn xấu hổ cúi đầu mặt ửng đỏ, Trần Tuấn Nam thì nhìn Nhã Tuệ bằng ánh mắt đầy tình ý, mỉm cười.

“Ôi!” Tô Lạc Hoành cảm thấy chuyện này thật thú vị , nhịn không được cười rộ lên nói: “Trần Tuấn Nam này người duy nhất có phần sinh động trong mấy vị phó tổng lạnh lùng của tổng giám đốc Tưởng! ! Không giống cái tên Thẩm Quân Dụ kia, tôi vừa nhìn thấy anh ta đã nghĩ ngay đến Hạo Nhiên ở tòa thành nước Anh nuôi dưỡng một con chó to béo! Nhìn thế nào cũng thấy buồn nôn? Có lần tôi và Mặc Hàn ở trong thang máy, tôi đứng phía trước, thiếu chút nữa còn bị lạnh chết!”

“Có thể nói đến chuyện khác hay không! ! ? Tự nhiên lại nói đến Thẩm Quân Dụ làm gì? Hiện tại cái tên Trần Tuấn Nam kia đang có chủ ý lên người phụ nữ của tôi. !” Lâm Sở Nhai tức giận nói! !

“Ý của cậu là…” Tô Lạc Hoành mặc dù không muốn bỏ đá xuống giếng, nhưng vẫn nhịn không được cười rộ lên, nhìn Lâm Sở Nhai nói: “Những người khác thì không nói làm gì, thế nhưng Trần Tuấn Nam này ở trong khách sạn Á Châu là một người có khí chất, không ít phụ nữ theo đuổi hắn. Thế nhưng người này rất chững chạc đàng hoàng, lại hài hước!”

“Chậc! !” Tào Anh Kiệt chịu không nổi gắp một phần sashimi, bỏ vào trong miệng nhai mấy cái, mới nói: “Thời gian lão tử bị lưu đày, chịu không ít cơn giận của hắn đâu!”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Lâm Sở Nhai lập tức nhìn về phía bọn họ hỏi.

“Cái gì mà làm sao bây giờ? Chỉ ăn một bữa cơm, cậu liền khẩn trương như vậy?” Tô Lạc Hoành nhịn không được cười nói”

“Phi! ! Ăn một bữa cơm, mà hắn ta cứ như thế ái muội nhìn lão bà của tôi?” Lâm Sở Nhai khẩn trương nói: “Hắn ta hoàn toàn không đem tôi để vào mắt! !”

“Được! Tất cả mọi người ai cũng biết Nhã Tuệ là lão bà của cậu? Chỉ ăn có một bữa cơm, cậu khẩn trương cái gì? Quản lý Lưu là ai, cậu không thể không biết!” Tô Lạc Hoành nhíu mày nhìn về phía Lâm Sở Nhai nhịn không được cười nói.

Hiện tại Lâm Sở Nhai không nghe vào bất kì lời nói nào, chỉ thật khẩn trương nhìn về phía trước.

Lúc này sau khi nói chuyện với Trần Tuấn Nam được một lúc, Nhã Tuệ cũng nhìn qua đây, liếc mắt thấy Lâm Sở Nhai ngồi đó, liền coi như không có việc gì, lại quay đầu, mỉm cười tiếp tục nói chuyện cùng Trần Tuấn Nam.

Trái tim như bị người ta đâm một nhát.

Lâm Sở Nhai triệt để bị thương, lục phủ ngũ tạng cùng nhau mở tung nhìn về phía Nhã Tuệ, thương tâm tức giận khẽ gọi: “Lưu! Nhã! Tuệ!”

***

Đêm khuya, có mưa, gió có chút lạnh! !

Hơn mười cỗ xe con màu đen, đi sau một chiếc xe con Rolls-Royce màu bạc chậm rãi đi đến, cuối cùng dừng trước thảm đỏ.

Tưởng Thiên Lỗi cùng Trang Hạo Nhiên đồng thời mỉm cười cất bước tiến lên, lấy thân phận chủ nhân buổi tiệc, đứng trước thảm đỏ, vẻ mặt nghiêm túc lễ độ nhìn về phía bóng tối bên trong kính xe, tưởng tượng ra được chủ tịch Hàn đang ngồi bên trong, là một nhân vật lớn, tại thị trường bất động sản Trung Quốc, tạo ra sự nghiệp huy hoàng, rực rỡ, đến nay vẫn làm cho các hậu bối bàn luận say sưa.

Mười lăm chiếc xe màu đen cũng dừng lại, nhân viên nhanh chóng mở cửa xe.

Mười mấy người bảo vệ mặc trang phục màu đen, mang tai nghe, nghiêm túc bảo vệ từ bốn phía, Anna nhanh chóng đi tới trước cửa xe Rolls-Royce, vô cùng tôn kính lễ phép mở cửa xe, mỉm cười khom người kêu nhỏ: “Chủ tịch, tiểu thư!”

“Umk…” Một âm thanh nhẹ nhàng từ bên trong truyền ra.

Không bao lâu sau, từ bên trong một người đàn ông trung niên khoảng tầm qua tuổi năm mươi bước xuống, mặc một bộ âu phục màu đen, cả người nghiêm nghị phong độ như một vị vương, toát ra khí thế không thể phá vỡ, chậm rãi đón những làn gió biển thật lớn bước xuống xe, gương mặt lạnh lùng khó đoán, hơi nghiêng mặt qua, đôi mắt sáng ngời nhìn Trang Hạo Nhiên cùng Tưởng Thiên Lỗi, mang theo thần thái cao quý bước về phía mình.

Tưởng Thiên Lỗi cùng Trang Hạo Nhiên nhanh chóng tiến lên, mỉm cười nhìn về phía Hàn Trí Trung tôn kính gọi; “Chủ tịch Hàn, hoan nghênh ngài tới khách sạn Á Châu.”

“… …” Hàn Trí Trung chỉ nhàn nhạt nhìn về phía bọn họ, đôi mắt sáng ngời bỗng trở nên thâm thúy, giống như đang suy nghĩ điều gì đó.

Anna bước đến một cửa khác của xe, mở cửa nghênh đón tiểu thư Hi Văn, mỉm cười nói: “Tiểu thư, mời cô!”

Tối nay Hi Văn khoác chiếc áo vét nhỏ màu trắng do nhà thiết kế nổi tiếng người Pháp thiết kế riêng cho cô. Bên trong mặc một chiếc váy dài màu đen bóng, chân đi đôi giày La Mã màu đen, tóc được búi lên cao, trên trán quấn một chiếc mũ dạ nhỏ màu bạc, trang điểm vô cùng đáng yêu, khẽ nhếch khóe môi nhìn về phía mọi người.

Trong bóng tối một khẩu súng trường, trong nháy mắt nhắm ngay vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Văn, tập trung nhìn.

Chọn tập
Bình luận