Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 460: Con và anh ấy sẽ sống bên nhau mãi mãi

Tác giả: Hàn Trinh Trinh
Chọn tập

Chiếc xe màu đen vọt đi ở trong màn đêm! !

Chiếc tắc xi màu đỏ cũng vọt đi trong bóng đêm !

Đường Khả Hinh run rẩy đưa đôi tay đan chặt vào nhau, sắc mặt trắng bệch, nhìn chiếc xe phía trước, không nên đi bệnh viện, không nên đi bệnh viện, Tưởng Thiên Lỗi, không nên đi bệnh viện, em muốn dẫn anh đi nơi quan trọng hơn, không nên đi bệnh viện. . . . . .

Chiếc xe màu đen chạy băng băng trên đường lớn Tân Hải, dừng ở trước khách sạn không xa.

Chiếc tắc xi màu đỏ cũng ngừng lại, Đường Khả Hinh mỉm cười, nước mắt lăn xuống.

Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng đi xuống xe, phịch một tiếng, đóng cửa xe, lạnh lùng đi về phía Đông Anh đã đuổi theo, một phát kéo tài liệu trong tay của cô, nhanh chóng mở ra, hai mắt run rẩy đông lạnh nhìn từng tấm hình Như Mạt bị đánh, hai mắt của anh nhanh chóng chớp lóe! !

Đông Anh đột nhiên có chút hoảng sợ nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Tôi . . . . . Tôi thật sự không hiểu rõ lắm, tối hôm nay, lúc tôi vừa muốn đi khỏi, liền nhìn thấy có phần tài liệu gửi cho tôi, tôi sửng sốt, mở tài liệu ra, thấy nội dung bên trong, tôi giật mình!”

Tưởng Thiên Lỗi trầm ngâm suy nghĩ, nhìn từng hình ở bên trong, thân thể Như Mạt bị đánh, đi xem bác sĩ, còn có một số hình thông qua ống kính ẩn, chụp được một số hình ảnh Tần Vĩ Nghiệp đánh cô, còn có hình. . . . . . Mấy người đàn ông đứng ở trên giường Như Mạt, cúi người xuống, xé rách quần áo cô ! ! 

Tim hở ra! !

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi phát ra ánh sáng mãnh liệt, nắm chặt ảnh chụp, cho đến khi uốn éo vặn vẹo, anh ngửa mặt, nhìn bầu trời đêm, một cỗ sát khí bắn ra! !

Lúc này Trần Tuấn Nam cũng bước nhanh tới, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Chúng tôi mới vừa tra được, trong tay Tổng Giám đốc Trang đột nhiên có thêm mười triệu, là Như Mạt tiểu thư chuyển khoản cho anh ấy, lập kế hoạch đầu tư vào trong khách sạn của anh ấy ở European! Tôi bí mật tra xét nguồn gốc khoản tiền này  . . . . . . Thì ra là. . . . . .”

Nhìn anh sang Tưởng Thiên Lỗi.

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi đông lạnh chợt lóe.

“Là Tổng Giám đốc. . . . . . anh anh.” Trần Tuấn Nam ngạc nhiên nhìn anh.

“Trang Hạo Nhiên! !” Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi nổ tung sát khí, bi phẫn kích động gầm nhẹ: “Cậu dám lợi dụng Như Mạt đi đối phó tôi như vậy? Cậu không biết hiện tại cô ấy rất đáng thương sao?”

Hai mắt anh run rẩy nước mắt, vẫn không tin.

“Đây là. . . . . .” Trần Tuấn Nam đột nhiên từ trong bóng đêm, đưa một phần tài liệu về phía Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Đây là tài liệu hôm nay tôi đi tìm Tiểu Ninh, muốn hỏi rõ Như Mạt tiểu thư có thật muốn đi Luân Đôn hay không, cô ấy khóc lóc nói Trang tổng muốn mang Như Mạt tiểu thư đi, Tiểu Ninh còn nói, đi nhanh đi, nếu không, tiểu thư sẽ chết. . . . . . Còn nữa, lá thư này có thể là của Như Mạt tiểu thư, là cô ấy muốn rời khỏi sau, Tiểu Ninh giao cho anh . . . . .”

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nóng lên, lập tức mở lá thư ra, hai mắt xoay tròn, nhìn nội dung bên trong! !

“Thiên Lỗi, khi anh xem lá thư này, có thể em đã ở trong thế giới ẩm ướt tại Luân Đôn, anh còn nhớ rõ sao? Em vẫn thích trời mưa, cho nên. . . . . . Thế giới kia, vừa đúng thích hợp với em. Đừng lo lắng. Em sẽ sống rất tốt. Sinh mạng, có lúc giống như một cuộc lữ trình kỳ diệu, nhưng em rất mất mát, cho tới bây giờ em cũng không có như người khác, ngồi lên chuyến xe lữ trình kia, xem phong cảnh đầy xuân sắc, lúc vui vẻ thì đi xuống xe. . . . . . Cho tới bây giờ cũng không có như lúc này, sinh mạng nhẹ nhàng như thế. Thật ra chết chóc cũng không đáng sợ, đáng sợ là tưởng tượng của con người. . . . . . Lúc này, em không muốn nói tiếng yêu với anh, bởi vì lúc anh làm bạn với em thì anh im lặng, anh thỉnh thoảng mất hồn, thỉnh thoảng lộ ra nụ cười ngọt ngào, em hiểu rõ cũng không phải vì em . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi xem lá thư này, hai mắt lay động nước mắt.

“Có lẽ, em đã từng khổ sở, đã từng đau đớn, bởi vì em vẫn cho rằng tình yêu của chúng ta, có thể mãi mãi có nhau, thì ra . . . . . . Không có. . . . . . Xin tha thứ cho em may mắn không có nó, bởi vì nếu như chúng ta yêu nhau, phải đi qua ngày dài như vậy, nếu em đi trước, anh sẽ cô đơn biết bao nhiêu? Cho nên, em cám ơn trong cuộc đời, Khả Hinh xuất hiện, em cám ơn cô ấy có thể thay thế em cùng anh đi qua những tháng ngày còn lại. Thiên Lỗi, mặc dù chúng ta yêu nhau, trải qua cũng chỉ hơn mười năm, nó cũng không thể mãi mãi, cho nên, ở trong cuộc đời ngắn ngủi này, xin quý trọng người bên cạnh, quý trọng cô gái tốt có mơ ước, có thể mang cho anh vui vẻ. . . . . . Đừng nhớ tới em..em sẽ ở nước Anh, sống rất tốt, em sẽ giống như người bình thường, tự do ngồi lên xe buýt màu đỏ thẫm, xem phong cảnh đầy xuân sắc, dũng cảm đi xuống, cho đến khi đến ngày sinh mạng kết thúc. . . . . .”

Một viên nước mắt kiên nghị khổ sở chảy xuống.

Tưởng Thiên Lỗi run rẩy nắm lá thư, vẻ mặt khổ sở co quắp.

Đông Anh và Trần Tuấn Nam cũng không dám nữa lên tiếng.

“Thiên Lỗi, bí mật của nhà họ Tưởng, em sẽ giữ cho đến chết. . . Yêu anh. . . . . . Như Mạt. . . . . .”

Tay buông xuống, lá thư rơi xuống mặt đất.

Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu, nhớ tới Như Mạt bị mấy đàn ông xé rách quần áo, khổ sở thét chói tai, nước mắt của anh lại chảy xuống, nghẹn ngào nói: “Cô ấy vì tôi mới như vậy chịu đựng. . . . . . Vì tôi . . . . .”

Bọn Đông Anh đồng thời ngẩng đầu lên, đau lòng nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi thở mạnh một hơi, nhưng trên mặt lập tức cứng ngắc, cắn răng nghiến lợi nói: “Trang Hạo Nhiên. . . . . . Tần Vĩ Nghiệp. . . . . . Tôi muốn các người chết! ! !”

Đông Anh cảm giác có chút không ổn, nói nhỏ: “Tổng. . . . . . Tổng Giám đốc. . . . . .”

“Trang Hạo Nhiên đang chỗ nào?” Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng hỏi.

“Giống như đang. . . . . . Ở bệnh viện. . . . . .” Trái tim Đông Anh đập thình thịch.

Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng xoay người, ngồi lên xe, lập tức quay tay lái, đi phía trước đi tới! !

Đường Khả Hinh ngồi ở sau xe, nhìn bóng dáng của Tưởng Thiên Lỗi vội vã, trái tim không khỏi bị xé rách, nói nhỏ: “Đi . . . . . Đi theo. . . . . .” .

Tài xế không nói lời nào, lập tức lái xe đi theo.

Trong bóng đêm, chiếc Mercedes màu đen lao đi ! !

Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt tay lái, hai mắt run rẩy nước mắt, nhớ tới khoảnh khắc Như Mạt bị làm nhục, vẻ mặt khổ sở rơi lệ, anh vỗ mạnh vào tay lái, khàn giọng kêu to: “Như Mạt! ! ! Như Mạt . . . . . . . “

Tiếng kêu phá vỡ bầu trời đêm, xe chạy về phía bệnh viện! !

Trang Hạo Nhiên mới vừa chơi với Như Mạt xong, có chút mệt mỏi đi ra bệnh viện, mới vừa muốn đi dọc theo sân cỏ tối đen, đúng lúc này, nghe được tiếng xe mãnh liệt thắng gấp, anh sửng sốt ngẩng đầu.

Một chiếc Mercedes Benz chạy tới thật nhanh, lao về phía Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên trợn mắt, thấy chiếc xe kia thật xông thẳng về phía mình, anh nhìn thấy bên trong xe là Tưởng Thiên Lỗi, trong chớp mắt theo bản năng nhào về phía bên cạnh sân cỏ, lăn vài vòng! !

Chi . . . . . . . . . . .  tiếng thắng xe đáng sợ truyền đến! !

Tưởng Thiên Lỗi lập tức tức giận đi xuống xe, nhanh chóng nắm Trang Hạo Nhiên mới vừa muốn bò dậy, vung một quyền nặng nề trên mặt của anh, kêu to: “Tên súc sinh đáng chết này! !”

Trang Hạo Nhiên bị đau đớn kêu lên, lệch mặt đi, khóe miệng lại rách ra, máu tràn ra, anh cuồng nộ quay mặt sang, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, kêu to: “Anh làm gì đấy? Lại nổi điên làm gì?”

“Tại sao cậu muốn lợi dụng Như Mạt như vậy? ?” Tưởng Thiên Lỗi kêu to: “Cậu dám lợi dụng cô ấy đi đối phó tôi? Tên khốn kiếp đáng chết này! Cậu còn dám tới nơi này? ! !”

Anh nói xong, lại nắm quyền, vung mạnh lên! !

Trang Hạo Nhiên lại bị đánh khóe miệng hộc máu, anh tức giận đẩy mạnh Tưởng Thiên Lỗi ra, hô to: “Tại sao anh tới nơi này? Không phải anh ước hẹn sao?”

“Tôi có hẹn ahy không, không có một chút quan hệ với cậu! ! !” Tưởng Thiên Lỗi nhìn anh, lại khàn khàn rống to, muốn đánh mạnh một quyền trên mặt của anh ! !

Trang Hạo Nhiên lập tức tiếp được quyền kia, sau đó đánh trả một quyền thật nặng trên mặt của Tưởng Thiên Lỗi, kêu to: “Tôi đánh chết tên khốn anh ! ! Cái loại khốn kiếp như anh, không xứng đáng có Khả Hinh! ! Anh cũng không xứng đáng có Như Mạt! ! ! Sớm biết như vậy, tôi sẽ mang các cô đi! ! Tên khốn kiếp đáng chết này! ! !”

“Cậu đừng mơ tưởng mang Như Mạt đi! ! Cô ấy là của tôi! !” Tưởng Thiên Lỗi nói xong, lại muốn đánh trả! !

Trang Hạo Nhiên vừa nghe, hai mắt nóng lên, lập tức đứng dậy, vung tay đánh mạnh một quyền trên mặt của anh, rống to: “Anh là tên hèn hạ vô sỉ khốn kiếp nhất trên thế giới này, mẹ nó! ! Cô ấy yêu anh như vậy! ! Vào lúc này, anh lại bỏ cô ấy! ! Anh lại muốn để cho cô ấy chờ anh hết lần này đến lần khác! ! Anh không xứng đáng có cô ấy ! ! !”

Trang Hạo Nhiên tức tối nói xong, nhớ tới Khả Hinh có thể sẽ ở tại chỗ chờ Tưởng Thiên Lỗi, trong lòng đau nhói, đứng dậy chạy thật nhanh về phía trước.

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn theo bóng lưng của anh, lại không có để ý, không hỏi, trong lòng chỉ có Như Mạt, lập tức chống mạnh thân thể, muốn đứng dậy, lại phát hiện, trong đầu đau nhói. . . . . .

Một bóng dáng nho nhỏ núp ở trong một bụi cây nhỏ, rơi lệ nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi thở dài một cái, cố nén mắt hoa, lau máu ở khóe miệng, lại muốn chống người đứng lên. . . . . .

Đường Khả Hinh rơi lệ đi ra, nhìn Tưởng Thiên Lỗi ở giữa sân cỏ u tối, loạng choạng đi về phía trước, vẻ mặt của cô run rẩy, trôi nổi, không còn hơi sức, trái tim đau đớn, thân thể vừa muốn ngã xuống trong chớp mắt, lại nhìn thấy trong bụi cây cách đó không xa, một người đàn ông đi ra, trong tay nắm một thanh đao nhọn, sắp đi về phía Tưởng Thiên Lỗi, cô thét chói tai một tiếng nhào qua, kêu to: “A . . . . . ! !”

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở đầu kia, quay đầu lại nhìn rừng cây u ám, trong đầu hỗn loạn, tất cả đều là hình ảnh thân thể Như Mạt bị thương, anh không nói gì, tiếp tục đi tới bệnh viện. . . . . .

Máu, nhỏ xuống.

Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, nhìn bóng lưng Tưởng Thiên Lỗi, cảm giác sau lưng một cơn đau rát, loại đau này rất ấm, rất ấm, bởi vì máu rất nóng rất nóng. . . . . . Cô sâu kín nhìn bóng lưng của anh, muốn gọi, nhưng không có gọi ra tiếng, bởi vì đao nhọn sau lưng đâm vào thật sâu, thật sâu. . . . . . . . . . . .

Cô vẫn nhìn anh thật chặt, hai mắt nổi lên giọt lệ cuối cùng, giống như thấy ánh sáng thiên đường đang hút mình, nước mắt chảy xuống, cuối cùng ngã trên mặt đất.

Mẹ. . . . . . Con muốn mang người đàn ông kia đi gặp mẹ, tên của anh ấy gọi là Tưởng Thiên Lỗi, con muốn nói với mẹ, con và anh ấy sẽ sống bên nhau mãi mãi. . . . . . . . . . .

Chọn tập
Bình luận