Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản
Chọn tập

Đường Khả Hinh nghe nói như thế, lập tức ngẩng đầu lên, căng thẳng nhìn ra phía ngoài.

Tất cả cảnh sát và quan chức chính phủ lập tức căng thẳng đi ra ngoài, Tưởng Thiên Lỗi cũng không nhúc nhích ngồi ở tại chỗ nhìn Đường Khả Hinh.

Trong đêm tối, bão vẫn gào thét cuồng loạn!

Chiếc Land Rover màu đen lao nhanh trong mưa gió chạy tới, sau đó thắng gấp ở trước cửa cục cảnh sát, Tô Thụy Kỳ không kịp đợi che dù, lập tức đi xuống xe đi ra bên ngoài, Nhậm Tử Hiền cũng vội xuống xe đi vào trong, không ngờ nhìn thấy đông đảo cảnh sát và quan chức chính phủ, thậm chí Tần Vĩ nghiệp cũng bước nhanh ra ngoài, cô sững sờ, có chuyện nghiêm trọng sao?

“Cậu chủ! Cậu đi đâu? Ông chủ và bà chủ cùng tiểu thư đang ở nhà trong sốt ruột chờ đợi. Tối nay cậu bỏ vệ sĩ, thật sự là. . . . . .” Nam quản gia nhà họ Tô gần bốn mươi tuổi, lập tức dẫn mấy người giúp việc tiến lên, gấp gáp nhìn Tô Thụy Kỳ hỏi.

Tô Thụy Kỳ trầm mặt không lên tiếng, trong ánh mắt của các quan chức và cảnh sát cùng cung kính gọi cậu chủ Tô thì anh đã sải bước đi vào cục cảnh sát trong sự bảo vệ của ba vệ sĩ, liếc mắt liền thấy cả người Đường Khả Hinh đang quỳ gối ở trong song sắt, nhét từng khối sushi vào miệng, bộ dáng ăn như hổ đói, vô cùng đáng thương, tim của anh chợt đau nhói, kêu to: “Khả Hinh! !”

Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên nhìn Tô Thụy Kỳ đang đứng ở trước cửa cục cảnh sát, trong miệng cô nhai một đống lớn sushi, rốt cuộc ngửa đầu khóc to.

Tô Thụy Kỳ đau lòng đi lên trước, đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, đứng ở ngoài song sắt, nhìn Đường Khả Hinh còn quỳ trên mặt đất, giống như Tiểu Nhu, ngửa mặt khóc rống, nước mắt từng viên lăn xuống, anh tức giận quay mặt sang, lần đầu tiên tức giận như vậy, nhìn chằm chằm quản gia, quát lên: “Ông làm chuyện gì cũng không điều tra rõ ràng, động một chút là báo cảnh sát! lung tung! Giống kiểu gì hả?”

Quản gia đứng ở một bên, cúi đầu không dám lên tiếng.

“Còn không mở cửa cho tôi ?” Tô Thụy Kỳ nghiêm mặt, quay đầu nhìn về phía một viên cảnh sát ăn hại đang đứng ngây người ở một bên gầm lên!

“Vâng!” Cục trưởng Cục cảnh sát nhìn thấy vẻ mặt Tô Thụy Kỳ tức giận, hoảng sợ không nhẹ, ra lệnh cho cấp dưới xông lên trước, cầm chìa khóa mở cửa sắt! !.

Tô Thụy Kỳ lập tức đi vào trong song sắt, nửa ngồi ở trước mặt của Đường Khả Hinh nhìn cô vẫn khóc đến thở không ra hơi, trong miệng nhai sushi, vất vả nuốt xuống, nhưng nuốt quá gấp làm cho chảy nước mắt, mặt đỏ lên, rồi ho khan, bộ dáng rất đáng thương, anh đau lòng tiến lên nhẹ ôm Đường Khả Hinh vào trong lòng, khẽ vuốt ve phía sau lưng của cô nói: “Không sao, không sao. Chỉ là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm, cô chịu khổ rồi. Thật xin lỗi. Thật xin lỗi.”

Khả Hinh tựa vào trong ngực Tô Thụy Kỳ, cảm nhận được hơi ấm của anh, càng kích động hơn, tủi thân khóc to.

Tiểu Nhu nhìn thấy Khả Hinh khóc đến đáng thương như vậy, nhớ tới tối nay mình chịu tội, cũng tủi thân ngửa mặt khóc lên: “Oa. . . . . .”

Cảnh sát và các quan chức cấp cao vừa nghe đến âm thanh này, lập tức chán ghét lui về phía sau mấy bước.

Tô Thụy Kỳ ôm Khả Hinh, có chút ngạc nhiên xoay người nhìn về phía cô gái bên cạnh khóc to, còn có cô gái vẫn yên lặng rơi lệ, không hiểu hỏi: “Các cô là. . . . . .”

Khả Hinh khóc đến nổi không nín được, vừa mệt mỏi vừa khóc nói: “Các cô ấy là bạn thân của tôi, bởi vì cũng bị tình nghi mưu hại anh cho nên cũng bị bắt. . . . . . oa . . . . . . “

Cô nói hết lời, lại chôn mặt ở trong ngực Tô Thụy Kỳ, khóc lớn.

Tô Thụy Kỳ nghe vậy, vừa buồn cười vừa trìu mến nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhẹ lau nước mắt trên mặt cô, đau lòng nhìn cô khóc đến đôi mắt to sưng lên giống như hột đào, dịu dàng nói: “Nhìn xem, khóc đến nổi mắt sưng lên rồi.”

Tâm trạng Khả Hinh hơi bình tĩnh lại nhưng vẫn uất ức, nước mắt từng viên lăn xuống. . . . . .

Tô Thụy Kỳ lại ôm cô vào trong ngực, khẽ xoa lưng của cô.

Người cả cục cảnh sát đều nhìn nhau, ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này, bàn tán xôn xao.

Chỉ có một người!

Một người!

Anh vẫn giống như tượng Phật, ngồi ở trên ghế sa lon, hai mắt giống như dã thú, lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh đang tựa và trong ngực Tô Thụy Kỳ khóc thút thít, rất đáng thương, rất buồn bã, rất buồn nôn!

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Không phải chỉ mới mấy giờ không thấy sao? Lại lao sư động chúng như vậy! Các người có phung phí tiền thuế hay không?” Có một giọng nói trong trẻo, từ bên ngoài cục cảnh sát truyền tới.

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi hơi lóe lên, có chút nghi ngờ nghiêng mặt nhìn về phía lối vào, quả nhiên là vợ chưa cưới của mình, ăn mặc hết sức hấp dẫn đi tới, trên mặt trang điểm đậm, dưới ánh đèn huỳnh quang, càng cảm thấy kiêu ngạo, anh nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn Tô Thụy Kỳ trong phòng giam, trong chớp mắt hiểu ra. . . . . .

“Đang chơi rất vui vẻ, làm cho tôi phải từ bỏ. . . . . .” Nhậm Tử Hiền từ đầu kia cục cảnh sát đi tới, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Đông Anh, ánh mắt cô chợt lóe, lập tức xoay người, hết sức kinh ngạc nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trên ghế, lạnh lùng nhìn mình chòng chọc, cô hắc một tiếng, không thể tin nổi nói: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Đông Anh lập tức tiến lên giải thích với Tử Hiền: “Nhậm tiểu thư, ba người bạn của cậu chủ Tô là nhân viên . . . . . khách sạn Á Châu chúng ta, cho nên Tổng Giám đốc muốn đích thân tới tìm hiểu tình hình.”

Nhậm Tử Hiền vừa nghe, cười nói: “Thật sao?”

Cô lập tức nhìn về phía ba cô gái trong song sắt, sau đó thấy Đường Khả Hinh ở trong ngực Tô Thụy Kỳ, cô giật mình nói: “Là cô?”

Tô Thụy Kỳ không có thời gian để ý tới ai, chỉ ôm Khả Hinh, liếc mắt nhìn đống sushi cá sống, bạch tuột tươi ở trước mặt, đau lòng nói: “Cô. . . . . . Cô đói sao? Phải ăn nhiều bạch tuộc như vậy?”

“Tôi . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, ánh mắt của anh híp lại, cặp mắt cô vẫn còn treo nước mắt, nói: “Tôi rất đói. . . . . .”

“Đói cũng không cần ăn nhiều như vậy? Bể bụng thì làm thế nào?” Tô Thụy Kỳ nhìn ba đĩa sushi, có một đĩa đã giải quyết xong, anh càng ngạc nhiên nói: “Hơn nữa, không phải cô không thích ăn sushi cá sống, bạch tuột tươi sao? Cô làm cả ngày cũng không có ăn mà”

“Tôi . . . . .” Con ngươi Đường Khả Hinh lại liếc nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nhìn hai mắt của anh tràn đầy ý muốn giết người, cô chớp mắt, lập tức ủy khuất nói: “Hôm nay tôi rất thích ăn. . . . . .”

“Vậy bây giờ còn đói không?” Tô Thụy Kỳ quan tâm hỏi.

“Tôi . . . . .” Đường Khả Hinh lại muốn nói chuyện, nhưng nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi ngẩng mặt lên vô cùng tức giận, cô lập tức mím môi nói: “Tôi còn đói. . . . . .”

Cô nói xong, lại thật gian nan đưa tay qua cầm một khối sushi bạch tuộc bỏ vào trong miệng nhai.

Nhã Tuệ và Tiểu Nhu cũng không nhịn được cảm giác buồn nôn nhìn cô.

Tô Thụy Kỳ nhìn cô ăn, ngay lập tức cẩn thận đở cô dậy nói: “Rốt cuộc đói bụng mấy ngày mà ăn như vậy?, chúng ta đi ra ngoài, không sao. . . . . .”

Đường Khả Hinh vừa nghe, nước mắt lại lăn xuống, mới vừa muốn đứng lên, lại phát hiện dưới chân tê rần, cô a một tiếng, thân thể mềm nhũn, Tô Thụy Kỳ lập tức bồng cô lên, sải bước đi ra ngoài, lại tức giận nói với người bên ngoài: “Còn không đi vào đỡ hai tiểu thư ra ngoài? Đứng đó làm gì?”

“Vâng, vâng, vâng!” Cục trưởng dẫn mấy tên cảnh sát cùng đi vào trong song sắt đỡ Tiểu Nhu và Nhã Tuệ đi ra.

Tô Thụy Kỳ tức giận lườm bọn họ một cái, tiếp tục ôm Đường Khả Hinh đi tới, lúc này mới phát hiện Tưởng Thiên Lỗi cũng ở tại hiện trường, đang lạnh lùng đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh lùng nhìn mình, anh cũng dừng bước lại, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .

Hai đàn ông lạnh lùng nhìn nhau, cứ nhìn nhau như vậy cũng không có ai buông lỏng.

Không khí có chút ngột ngạt.

Khả Hinh liếc mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi, lại nhìn Tô Thụy Kỳ, trái tim đập thình thịch, ngay lập tức nhẹ giãy giụa người, có chút ngượng ngùng đứng tại chỗ, không dám lên tiếng.

Ngược lại Nhậm Tử Hiền hơi mỉm cười tiến lên, chen vai, có chút khó tin nhìn thoáng qua Đường Khả Hinh, lại nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Chuyện gì vậy? Ngày mưa bão, hai người các người muốn ăn sống nhau à?”

Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi quay đầu nhìn về phía vợ chưa cưới nói: “Ngày bão, tại sao em không ở nhà nghỉ ngơi? Lại muốn làm phiền cậu chủ Tô nghỉ ngơi?”

“Không quấy rầy.” Tô Thụy Kỳ ôm khẽ Khả Hinh vào trong ngực nói.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, bình tĩnh nói: “Cậu chủ Tô và vợ chưa cưới của tôi là bạn thân, các người hẹn nhau đi ra ngoài giải trí thoải mái, tôi không nói gì. Nhưng nếu anh là cháu trai cưng của Thủ tướng, an toàn của anh liên quan rất rộng, trao đổi điện thoại di động với cấp dưới của tôi tại sao không nghĩ tới sẽ làm liên lụy đến mấy cô gái ăn cơm tù?”

Tô Thụy Kỳ nghe vậy, cười khẽ, nói: “Trong lúc bất chợt, tôi cũng quên Khả Hinh là nhân viên khách sạn Á Châu các người, tôi chỉ nhớ, cô ấy là hồng nhan tri kỹ của tôi, không nghĩ quá nhiều, hôm nay xảy ra chuyện này, thật sự xin lỗi, còn khiến anh đích thân tới đây, thật xin lỗi. . . . . . Sau này tôi sẽ chú ý. . . . . .”

Anh nói xong, liền muốn đỡ Khả Hinh đi khỏi.

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng ngăn ở trước mặt hai người bọn họ, ngẩng mặt lên, đè nén lửa giận nói: “Cậu chủ Tô, cám ơn anh hôm nay chạy tới, giải thích chuyện hiểu lầm này. Nhưng vì đây là chuyện của nhân viên tôi, tôi nhất định phải làm rõ chân tướng. Đối với người này, tôi tạm thời không tin tưởng.”

Đường Khả Hinh nhìn chằm chằm Tưởng Thiên Lỗi.

Hai mắt Tô Thụy Kỳ chợt lóe, trên mặt hiện lên nụ cười nhẹ, nói: “Ý của anh là, tôi muốn dẫn người đi, anh không chấp nhận?”

Tưởng Thiên Lỗi hơi quay mặt sang, hai mắt cũng xẹt qua ý cười nói: “Không có gì gọi là chấp nhận hay không chấp nhận, chỉ cần bây giờ cô ấy vẫn là nhân viên khách sạn Á Châu, tôi phải mang cô ấy đi, nếu cô ấy không phải thì là chuyện khác! Đường Khả Hinh. . . . . . Cô có phải là nhân viên khách sạn Á Châu hay không?”

Anh nói xong, liền lạnh lùng nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Con ngươi Đường Khả Hinh khẽ chớp, đầu muốn nổ tung.

Chương 124: Tôi cũng đổi 1

“Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi là. . . . . . Là nhân viên của khách sạn Á Châu. . . . . .” Đường Khả Hinh hoảng sợ lên tiếng trả lời, trả lời xong có chút căng thẳng cúi đầu.

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh, sâu kín nói: “Trả lời rất miễn cưỡng như vậy, hay là không làm nữa?”

Đường Khả Hinh lập tức trừng lớn con ngươi, nhìn ánh mắt đáng sợ của Tưởng Thiên Lỗi, vội vàng gật đầu giống như băm tỏi, nói: “Không! Tôi..tôi, tôi là nhân viên của Khách sạn Á Châu! Tôi hết sức vinh hạnh trở thành một thành viên Khách sạn Á Châu.”

Tưởng Thiên Lỗi ngẩng mặt.

Tô Thụy Kỳ mỉm cười nói: “Tổng Giám đốc Tưởng quan tâm nhân viên, tôi có thể hiểu, nhưng bây giờ cảm xúc của Khả Hinh không ổn định, không phải nên để cho cô ấy trở về nghỉ ngơi thật tốt sao?”

“Tôi sẽ đưa cô ấy về nghỉ.” Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nói.

Rốt cuộc ánh mắt Tô Thụy Kỳ có chút lạnh lùng.

Nhậm Tử Hiền và Đường Khả Hinh lập tức vươn tay nắm chặt cánh tay người đàn ông bên cạnh.

Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi và Tô Thụy Kỳ cũng có chút cứng rắn.

Đường Khả Hinh lập tức căng thẳng nhìn Tô Thụy Kỳ nói: “Tô Thụy Kỳ, anh. . . . . . anh đừng nóng giận, chuyện này là lỗi của ba người chúng tôi, chúng tôi phải nghe lời của Tổng Giám đốc, cám ơn anh tối nay tới giúp tôi giải thích, tôi không sao, thật mà. . . . . . Không có việc gì!”

Tô Thụy Kỳ quay đầu, bất đắc dĩ nhìn cô.

Đường Khả Hinh miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nắm chặt cánh tay của anh, ánh mắt lộ ra van xin, nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói: “Tôi không sao. Thật mà, không có việc gì. Chuyện này dừng lại ở đây, hả?”

Tô Thụy Kỳ im lặng không lên tiếng, thái độ vẫn không dịu lại.

Nhậm Tử Hiền cũng cười nói: “Chuyện gì vậy? Một người là chồng chưa cưới, một người là bạn thân của tôi, các người muốn gây gổ sao? Không phải là ba cô gái chết tiệt kia sao! Tại sao vậy?”

“Cậu chủ Tô, tối nay xúc phạm.” Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nói xong, liền nhìn Khả Hinh một cái, nói: “Đi theo tôi”

Đường Khả Hinh và bọn Nhã Tuệ cũng hoảng sợ đến tim đập thình thịch, nhưng vẫn cắn răng, nắm chặt quả đấm bước đi, Khả Hinh vừa đi vừa quay đầu nhìn Tô Thụy Kỳ, có chút xin lỗi.

Tô Thụy Kỳ bất đắc dĩ nhìn Khả Hinh một cái, mới quay đầu sang, vẻ mặt không hiểu nhìn Tử Hiền nói: “Tôi nói. . . . . . Đàn ông của cô muốn mang một phụ nữ đi, thái độ cứng rắn như thế, cô cũng không ghen sao?”

“A!” Nhậm Tử Hiền nhìn Tô Thụy Kỳ cười nói: “Chẳng lẽ tôi cho rằng chồng chưa cưới của tôi sẽ thích con bé kia? Nhất định anh ấy có lý do của mình, tình địch của tôi chỉ có một! Những người phụ nữ khác, tôi đều không để vào mắt!”

Cô nói xong, cũng thoải mái xoay người đi ra ngoài.

Tô Thụy Kỳ không nói, nhìn theo bóng lưng Tử Hiền, cũng xoay người đi ra ngoài, trước khi đi, liếc mắt nhìn Tần Vĩ nghiệp im lặng không nói, khách khí gật đầu một cái, mỉm cười nói: “Thị Trưởng Tần, hôm nay làm phiền anh nhọc lòng.”

Tần Vĩ nghiệp lập tức cười nói: “Nào có, đây là chuyện tôi nên làm. Tối nay Thủ tướng vô cùng lo lắng.”

Tô Thụy Kỳ nghe vậy, im lặng không lên tiếng, bởi vì lo lắng cho Khả Hinh, bước nhanh đi ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trước cửa cục cảnh sát, nhìn bão quét ngang trong đêm, yên lặng chờ xe của mình lái tới, anh nhìn Đường Khả Hinh đứng ở bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, dáng vẻ rất uất ức đáng thương cúi thấp đầu, thỉnh thoảng gió thổi vào mặt làm ướt đẫm cũng không dám lên tiếng, anh vừa muốn bước đến, cũng đã thấy một chiếc Rolls-Royce chiếu đèn, nhanh chóng lái tới.

Lúc này Nhậm Tử Hiền đứng ở trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, hơi mỉm cười nói: “Em làm thế nào?”

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nói: “Em muốn đi cùng anh cũng được!”

Nhậm Tử Hiền lập tức nhăn mặt, đôi tay xua mặt trước, nhìn vẻ mặt anh, lấy lòng cười nói: “Hay là anh đi làm chuyện của anh đi”

Tưởng Thiên Lỗi không nói gì, tay nắm chặt cổ tay Đường Khả Hinh, kéo cô vào trong đêm mưa gió, sải bước đi tới trước xe của mình, nhét cả người cô vào, ngay sau đó mình cũng ngồi vào, ra lệnh, lái xe!

Xe nhanh chóng chạy đi!

Tiểu Nhu thở phào nhẹ nhõm cười nói với Nhã Tuệ: “Có phải chúng ta hết chuyện rồi không ? Chúng ta có thể trở về nhà đúng không?”

Nhã Tuệ đang lo lắng, cũng đã thấy một chiếc Mercedes màu đen dừng ở trước mặt của hai người, vệ sĩ đi xuống xe, chống cây dù nhìn mình, cô bất đắc dĩ thở dài nói: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, đi theo Tổng Giám đốc thôi. Aiz.”

“À? Tôi không muốn. . . . . .” Tiểu Nhu rất sợ hãi, khóc nói.

“Đi thôi!” Nhã Tuệ kéo Tiểu Nhu, đầu tiên xoay lại khom người nói với Nhậm Tử Hiền và Tô Thụy Kỳ: “Cám ơn Cậu chủ Tô hôm nay tới cứu chúng tôi, cám ơn Nhâm tiểu thư, chúng tôi đi trước.”

Tô Thụy Kỳ nhìn Nhã Tuệ, vẫn có chút lo lắng nói: “Lúc trở về, làm phiền cô chăm sóc cô ấy, nói với cô ấy tôi sẽ gọi điện thoại cho cô ấy.”

“Vâng” Nhã Tuệ nói xong, liền lôi kéo Tiểu Nhu cùng đi vào trong mưa, ngồi vào xe, đi khỏi.

Chọn tập
Bình luận