Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản
Chọn tập

Chiếc xe ngắm cảnh phiên bản dài chậm rãi dừng ở bên ngoài Trường đua ngựa số một.

Tưởng Thiên Lỗi đi xuống xe, hơi sửa sang lại âu phục, mới chậm rãi quay đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh ở trường đua ngựa, hai mắt anh thoáng qua ánh sáng không thể nắm lấy, sắc mặt cứng lại, đi vào trong trường đua ngựa.

Đông Anh dẫn các vị lãnh đạo cấp cao và vệ sĩ cùng đi theo phía sau.

Đám người Tào Anh Kiệt và Lâm Sở Nhai xoay người lại nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng đi tới phía bên này, bọn họ hơi giật mình, nhưng vẫn đứng ra, hướng về phía Tưởng Thiên Lỗi khẽ gật đầu nói: “Tổng Giám đốc. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, chỉ đứng ở cửa vào trường đua ngựa nhìn Trang Hạo Nhiên vẫn hưng phấn ôm Đường Khả Hinh ngồi ở trên ngựa, sảng lãng cười to, mà Đường Khả Hinh cưỡi ở trên lưng con ngựa cao ngất của Trang Hạo Nhiên cũng thật vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn ẩn nhẫn thường ngày dưới ánh mặt trời, hết sức hết sức dí dỏm động lòng người, thậm chí không tim không phổi cười giống như ba năm trước đây, anh lạnh lùng nhìn cô, khẽ nắm quyền.

Trang Hạo Nhiên giống như không nghe cấp dưới khẽ gọi Tổng Giám đốc, chỉ cảm giác bộ dáng của Khả Hinh ở trong ngực cười vui vẻ đáng yêu, hết sức buồn cười, liền nhẹ dắt dây cương, để cho con ngựa đạp cỏ xanh mềm mại, đi tới sườn núi nhỏ bên kia, chậm rãi hỏi: “Rất thích rượu đỏ sao?”

Khả Hinh cảm giác thân thể con ngựa chuyển động, lộ ra thú tính mạnh mẽ, nghe Trang Hạo Nhiên hỏi, cô nhớ tới ngày đó ở phòng ăn ngự tôn, mình đề nghị rượu tuyết lợi bị anh bác bỏ, biết anh là một người hiểu phẩm tửu cực cao, liền khẽ cắn môi dưới, cúi đầu.

Trang Hạo Nhiên cảm giác cô im lặng ở trong ngực, cúi xuống, gần như dán vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn hai mắt cô ẩn nhẫn, trên mặt hiện lên nụ cười hỏi: “Thế nào?”

Khả Hinh cũng mỉm cười, dịu dàng nói: “Ngày đó anh từ chối tôi đề nghị rượu tuyết lợi. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên hiểu ý của cô, hơi mỉm cười ngẩng đầu nhìn rừng rậm trùng điệp ở trước mặt, hai mắt lộ ra xa xăm.

Khả Hinh cũng cảm thấy anh im lặng, không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh.

Trên mặt Trang Hạo Nhiên thoáng qua nụ cười, chậm rãi nói: “Cô biết không? Ngựa bị bệnh mù màu, tất cả màu sắc ở trong ánh mắt của nó nhìn thấy đều là bụi, đen, trắng.”

Nhất thời Khả Hinh có chút sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh, kinh ngạc nói: “Có thật không?”

“Ừ.” Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Hơn nữa rất nhiều động vật đều bị bệnh mù màu, giống như loài người chúng ta đam mê màu sắc tình yêu, cho nên màu sắc cũng chỉ gạt loài người chúng ta, giống như màu sắc rượu đỏ, rất giỏi lừa gạt chúng ta”

Đường Khả Hinh thật yên tĩnh lắng nghe.

“Một chuyên gia hầu rượu không thể chỉ dựa vào nhìn màu sắc, phân biệt số năm là có thể lựa chọn một chai rượu ngon, nói ra chỉ phản ảnh những gì trong lòng cô, thật ra không có bất kỳ liên quan nào.” Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói.

Ánh mắt của Đường Khả Hinh sáng lên, không nhịn được ngẩng đầu lên muốn nhìn rõ người đàn ông trước mặt, Trang Hạo Nhiên lại hiểu cười một tiếng, cũng cúi xuống nhìn cô nói: “Cô đã hôn chưa?”

“A. . . . . .” Đường Khả Hinh hơi sửng sốt, lập tức nhớ tới một đêm tối ba năm trước đây, người kia mạnh mẽ xông vào trong miệng của mình, dường như muốn chiếm đoạt mạng của mình, mặt của cô đỏ lên, hơi lúng túng nói: “Tôi . . . . . Tôi . . . . .”

“Nụ hôn kia không phải cô muốn.” Trang Hạo Nhiên nhìn cặp mắt cô xốc xếch, mới cười nói: “Chân chính thưởng thức rượu đỏ giống như hôn môi với người tình, khát vọng, thấp thỏm, mong đợi, ngọt ngào, dư vị bất tận. . . . . . . . . Nhưng không nói được. Sau này thu hồi lại lý luận của cô, kiến thức của cô, tất cả ghi chép của cô, nhớ kỹ cô dụng tâm thưởng thức rượu đỏ, bản thân chưa nếm thử, tốt nhất không nên khinh dịch giới thiệu cho khách. Bởi vì mùi vị sẽ theo mức độ giải rượu lúc đó, thành tựu lúc đó, tâm trạng của người ta lúc đó cũng sẽ sinh ra thay đổi không giống nhau. Hiểu không?”

Đường Khả Hinh thật yên tĩnh lắng nghe, không khỏi gật đầu.

Trang Hạo Nhiên mỉm cười, đột nhiên kéo chặt dây cương trong tay nói: “Cùng cô chạy một vòng như thế nào?”

“À?” Đường Khả Hinh có chút ngạc nhiên nói: “Anh. . . . . . Anh. . . . . . Anh đã đưa tôi chạy một vòng rồi.”

Trang Hạo Nhiên đột nhiên cất tiếng cười to nói: “Để cho cô hưởng thụ một chút cảm giác tốc độ!”

“À?”

“Giá!”

Trang Hạo Nhiên đột nhiên vung dây cương trong tay một cái, khiến cho con tuấn mã đột nhiên ngửa đầu kích động nhấc hai chân phóng như bay về phía trước, quét lên một trận gió mãnh liệt, Khả Hinh hoảng sợ đến trừng lớn con ngươi, lập tức nghiêng người sang, vươn tay ôm hông Trang Hạo Nhiên, kêu to: “A . . . . . . sợ quá . . . . . .”

“Dũng cảm một chút nhìn về phía trước! !” Ánh mắt Trang Hạo Nhiên đột nhiên chợt lóe, kéo chặt dây cương trong tay, để cho con ngựa theo âm thanh lốc cốc phóng như bay về phía trước, trước mặt là đồng cỏ xanh xanh, thời gian như mũi tên bay lấp lánh, tuấn mã như tuyết, dường như cảm nhận được chủ nhân truyền tin tức cho mình, lại kích động nhấc chân vui vẻ phóng như bay về phía trước, hình ảnh một ông vua cơ trí và con vật trung thành rất hoàn mỹ, đang lúc Trang Hạo Nhiên hưởng thụ tốc độ này, nhắc Khả Hinh ở trong ngực: “Ngẩng đầu lên . . . . . .”

Đường Khả Hinh hoảng sợ đến trái tim đập thình thịch, giống như chỉ cần nhúc nhích mình sẽ rơi xuống ngựa, nhưng nghe Trang Hạo Nhiên gọi mình, cô không nhịn được ôm chặt hông của anh, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, cũng đang trong lúc này, con ngươi trừng lớn, nhìn con ngựa đã xông thẳng tới rào chắn, chỉ một chút sẽ đụng vào, cô đột nhiên trừng lớn con ngươi, kêu to lên “A . . . . . . sắp đụng vào rồi . . . . . .”

“Qua! !” Ánh mắt sắc bén của Trang Hạo Nhiên chợt lóe, kéo chặt dây cương trong tay, quát một tiếng.

Con ngựa vừa nghe được mệnh lệnh của chủ nhân, đầu ngựa mãnh liệt như mũi tên, gia tăng tốc độ chạy lấy đà, nâng chân lên để cho thân thể bay lên không, phóng qua rào chắn . . . . . .

“A . . . . . .” Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, cảm thấy mình thân thể theo thớt ngựa bay lên không, vẽ một đường cung ở trên không trung, cuối cùng con ngựa thành công nhảy qua rào chắn, nhẹ nhõm rơi xuống đất, hí to một tiếng, muốn chủ nhân khen thưởng!

“Ha ha ha . . . . . . tốt! !” Trang Hạo Nhiên cất tiếng cười sảng lãng, giục ngựa chạy vòng quanh trường đua ngựa, rồi chạy quay về, Khả Hinh đã sợ đến thất thần, cả người giống như bị chấn động vỡ nát, chỉ là ánh mắt rời rạc nhìn về phía trước, nhớ tới kinh hiểm mới vừa qua, cô không cảm thấy kích thích chút nào, chỉ hoảng sợ đến nước mắt tuôn ra, thật muốn khóc a. . . . . .

Trang Hạo Nhiên cúi đầu nhìn bộ dáng kinh hoảng của Khả Hinh càng thêm buồn cười, chạy về phía lối vào trường đua ngựa, lại thấy Tưởng Thiên Lỗi đứng ở lối vào, lạnh lùng nhìn sang, anh đột nhiên vui vẻ cười gọi: “Tổng Giám đốc Tưởng?”

Đường Khả Hinh mới vừa hoảng sợ đến mất hồn mất vía, lại nghe Trang Hạo Nhiên gọi một tiếng, cô hơi sửng sốt ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, thấy Tưởng Thiên Lỗi đang lạnh lùng nhìn mình chòng chọc, cô hoảng sợ, thân thể nhanh chóng cứng ngắc55.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô một cái, mới ngẩng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: “Tổng Giám đốc Trang, thật hăng hái à?”

Trang Hạo Nhiên nhẹ thắng ngựa đi về phía trước, vừa đi vừa nhìn Tưởng T98hiên Lỗi cười nói: “Câu lạc bộ đua ngựa thể hiện năng lực lãnh đạo của Tổng Giám đốc Tưởng vĩ đại của chúng ta.”

Tưởng Thiên Lỗi nở nụ cười, nhìn Trang Hạo Nhiên âm trầm nói: “Tôi cho 27rằng cậu quên mất chuyện này, nếu không, cậu làm sao vẫn ôm nhân viên quầy bar ở chỗ này cưỡi ngựa hào hứng bừng bừng như vậy? Bọn họ đang bận rộn đấy.”

Khả Hinh nghe xong, mặt đỏ lên.

Trang Hạo Nhiên lập tức giải thích cho Khả Hinh: “Lúc nảy tôi đang huấn luyện ngựa, lúc xông qua hàng rào không cẩn thận hù cô bé này, nên bồi thường dẫn cô ấy chạy một vòng.”

Rốt cuộc ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi hơi xoay tròn, nhìn vẻ mặt lúng túng và sợ hãi của Khả Hinh, còn có một bàn tay của cô vẫn đang ôm chặt bên hông Trang Hạo Nhiên, mới nói: “Cậu xác định cô ấy thích loại bồi thường này?”

Đường Khả Hinh hé miệng không lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên mỉm cười, cúi xuống gần như dán vào khuôn mặt của Khả Hinh, ánh mắt lóe lên nhìn cô, hỏi: “Cô thích hay không thích?”

“Tôi . . . . .” Trong lúc nhất thời Đường Khả Hinh sửng sốt, mặt đỏ lên, không dám lên tiếng.

“Đừng làm khó cô ấy. Để cho cô ấy xuống.” Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn cô nói.

Trang Hạo Nhiên mới vừa muốn xuống ngựa, lại thấy Tưởng Thiên Lỗi đã bước lên trước, đi tới bên cạnh thớt ngựa, tự mình vươn tay về phía Đường Khả Hinh. . . . . .

Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi cũng nhàn nhạt nhìn cô, trong ánh mắt không nhìn ra một chút gợn sóng.

Đêm hôm đó, gây gổ, làm thật hung dữ, thậm chí mình cầm điện thoại ném vào bờ vai của anh, lúc đó anh đứng ở trong mưa, cả người đều ướt đẫm.

Khả Hinh ngồi ở trên lưng ngựa, nhìn Tưởng Thiên Lỗi trên đất bằng, đứng ở dưới ánh nắng chói chang, ánh mắt thâm thúy đang nhìn mình chằm chằm, lòng bàn tay mở ra, đang đón gió chờ mình, lòng của cô khẽ căng thẳng, rất căng thẳng, nhưng không biết làm sao cho tốt, tay ôm chặt bên hông Trang Hạo Nhiên có chút buông lỏng.

Trang Hạo Nhiên nhìn hai người bọn họ bình tĩnh và do dự, liền mỉm cười, đột nhiên xuống ngựa, sau đó rất đẹp trai xoay người đưa hai tay ra, lúc Khả Hinh không đề phòng, hai tay đã ôm hông của cô, nhẹ kéo cô xuống ngựa.

Bàn tay Tưởng Thiên Lỗi ngừng lại ở trên không trung, nhìn con ngựa và Trang Hạo Nhiên.

Khả Hinh tựa vào trong ngực Trang Hạo Nhiên, ngẩng đầu nhìn anh mỉm cười nhìn mình, cặp mắt nóng bỏng, thật dịu dàng, cô có chút đỏ mặt lui một bước, yếu ớt nói: “Cám ơn Tổng Giám đốc. . . . . .”

“Đừng khách sáo” Trang Hạo Nhiên vừa nhìn cô, vừa cởi bỏ da áo da của mình, mới ngẩng đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi cười nói: “Hôm nay không phải muốn kiểm tra lần cuối cùng sao?”

Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi thu hồi bàn tay dừng trên không trung, lạnh lùng nói: “Ừ, xem như là thế.”

Trang Hạo Nhiên đem bao da đưa cho trợ lý sau lưng, mới vỗ nhẹ lông bờm con tuấn mã của mình, nói: “Xem ra Thủ tướng rất ưu ái đối với Tập đoàn Á Châu chúng ta, có thể tranh thủ được cuộc đua ngựa quốc tế thật không dễ dàng.”

Tưởng Thiên Lỗi vẫn nhìn Khả Hinh đứng ở một bên, thân thể có chút sợ hãi rụt rè, sâu kín nói: “Đây cũng là công do cậu gọi điện thoại cho Thị Trưởng Tần.”

Trang Hạo Nhiên nở nụ cười, cũng không nói rõ, mới vừa muốn đi ra khỏi trường đua ngựa, lại thấy Khả Hinh vẫn ngây ngốc đứng ở một bên, anh cười nói: “Cô. . . . . . Còn có việc sao?”

“À?” Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô, liền cười nói: “Tôi hỏi cô còn có việc sao? Hay là suy nghĩ muốn cùng tôi chạy một vòng nữa?”

“Không.” Khả Hinh lập tức sợ hãi nói.

“Vậy cô còn không trở về làm việc?” Trang Hạo Nhiên cười nói.

Lúc này Khả Hinh mới tỉnh thần, lập tức có chút ngượng ngùng đỏ mặt nói: “Vâng! Hôm nay cám ơn Trang tổng đã dẫn tôi chạy một vòng, tôi đi trước.”

Đường Khả Hinh không dám nói nữa, cẩn thận nhẹ bước, đi thoáng qua bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, cổ tay bị người nắm chặt, cô sửng sốt quay đầu lại nhìn anh. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi không nói gì, chỉ cứng rắn kéo Đường Khả Hinh đi khỏi trường đua ngựa, đi tới xe ngắm cảnh.

“Anh. . . . . .” Đường Khả Hinh có chút gấp gáp nhìn anh, mới vừa muốn kéo mở tay của anh, lại bị anh cứng rắn kéo mình đi về phía trước, cô vừa bị cứng rắn kéo đi, vừa có chút đỏ mặt lúng túng quay đầu, thấy mọi người đang mất hồn nhìn mình, cô lại nóng lòng xoay cổ tay của mình, nói: “Rốt cuộc anh muốn mang tôi đi đâu?”

Tưởng Thiên Lỗi chỉ nghiêm mặt, ném cả người cô vào trong xe ngắm cảnh, buộc cô ngồi xuống, mình cũng ngồi ở bên cạnh cô, căn dặn tài xế nói: “Lái xe!”

“Dạ!” Tài xế nghe xong, lập tức chuyển động tay lái, để cho xe chạy tới một vùng đồng cỏ ở trước mặt.

“Bọn họ có chuyện gì vậy? Cô bé này không đơn giản a.” Lâm Sở Nhai mỉm cười nói.

Tào Anh Kiệt lập tức nói: “Cô ấy chính là một cô bé rất đơn giản! vô cùng đơn giản nhưng đối với rượu đỏ, có biết một chút, người cả đời này không tầm thường, không phải là vì hiểu nhiều hơn một chút so người khác sao?”

Lãnh Mặc Hàn khẽ cười nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nói: “Người khác tôi cũng mặc kệ, chỉ là Tổng Giám đốc Trang chúng ta, hôm nay thế nào vậy? Cho tới bây giờ đều không đụng em gái trẻ tuổi, hôm nay đổi khẩu vị sao?”

Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, hơi cười, quay đầu nhìn xe ngắm cảnh, hai mắt xẹt qua nghiền ngẫm. . . . . .

Đã gần ba giờ chiều, ánh mặt trời vẫn gay gắt, mặc dù gió rất dễ chịu nhưng trên mặt mỗi người có chút nóng bỏng rát.

Đường Khả Hinh ôm hộp giữ rượu, lau nhẹ mồ hôi trên trán, có chút hoảng sợ và ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở bên cạnh, anh lạnh lùng, không nhìn ra một chút cảm xúc, cặp mắt nhìn xe chạy thật lâu thật lâu, sắp đến gần rừng rậm, có sân đánh Golf nhỏ, mặt hồ nước phản chiếu màu xanh lam, giống như ảo ảnh dưới ánh nắng chói chang, rốt cuộc anh chậm rãi mở miệng nói: “Cô đi đi.”

“À?” Đường Khả Hinh có chút mất hồn quay đầu nhìn anh một cái, kinh hoảng ngẩng đầu lên, nhìn đồng cỏ rộng lớn, sợ hãi nói: “Tôi . . . . . Tôi đi chỗ nào? ?”

Hai tròng mắt Tưởng Thiên Lỗi lạnh băng, thoáng qua một chút cảm xúc không dễ dàng phát hiện, nói: “Cô thật sự muốn ở lại Khách sạn Á Châu như vậy sao?”

Đường Khả Hinh quay đầu nhìn anh, không dám lên tiếng.

Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên đón nóng ran gió, có chút chán ghét quay đầu nhìn Đường Khả Hinh, cô gái này quá tầm thường đơn giản, lại nghiêm túc hỏi: “Cô thật sự muốn ở lại Khách sạn Á Châu như vậy sao?”

Đường Khả Hinh 55suy nghĩ một chút, đột nhiên không biết sao.

Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên gọi: “Dừng xe!”

Xe ngắm cảnh tạm dừng lại, tài xế ăn ý đi về phía một đầu khác, đứng thẳng.

Đường Khả Hinh càng thêm98 ngạc nhiên nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Anh. . . . . . Anh. . . . . . Anh muốn làm gì?”.

Tưởng Thiên Lỗi quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: “Nếu cô thật sự muốn ở lại chỗ này nstrong7ư vậy, bây giờ cô xuống xe, trở lại Câu lạc bộ trước khi mặt trời lặn, tôi sẽ để cho cô ở lại. Nếu trước khi mặt trời lặn, cô không thể trở lại. Thì trực tiếp đi khỏi Khách sạn Á Châu!”

Chọn tập
Bình luận