Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1026: Đứng đấy làm gì?

Tác giả: Hàn Trinh Trinh
Chọn tập

Editor: Thùy Trang Nguyễn

Đêm qua, lúc đi trên đường, Đường Khả Hinh bất chợt nghe thấy trên đường Trung Hoàn vang lên một tiếng nổ mạnh, làm cả Tiên Nhi cùng Lạp Lạp sợ hãi, mọi người liền ngẩng đầu, nhìn thấy những tấm kính thủy tinh màu đen của tòa cao ốc trăm tầng trên đường Trung Hoàn, phản chiếu ánh lửa lớn mãnh liệt, còn có một chiếc xe con màu đen, nổ tung trên không trung, cảnh tượng giống như trong mấy bộ phim hành động của Hollywood, vô số những con chim cú mèo như u linh, hai tròng mắt lóe ra lợi hại, bay theo vòng tròn có tiết tấu trên không trung, con chim cú mèo dẫn đầu liền vượt lên trước nhằm về phía xe cảnh sát, phịch một tiếng, tiếng nổ mạnh truyền tới, ánh lửa ngút trời, máu bắn tung tóe.

Chỉ cách có một con phố.

Thi Ngữ cùng Tiên Nhi, còn có Lạp Lạp các cô ở cùng một chỗ, nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ phía đối diện, sắc mặt mỗi người đều tái nhợt, hai mắt run run hiện rõ sự sợ hãi cùng kinh hoàng, nói không nên lời đến!!

Tịnh Kỳ trong nháy mắt nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Đường Khả Hinh, khuôn mặt lạnh lẽo, hai tròng mắt lợi nhìn xuyên qua cánh cửa xe màu nâu, nhìn về phía đường Phương Di đối diện. Tay giơ khẩu súng laze màu đen, dặn dò ba thuộc hạ, đứng trên mui xe chỗ ngã tư, hướng về phía con cú mèo trên bầu trời bắn ra tia phóng xạ, chỉ thấy trên bầu trời sáng lên như ban ngày, cả người xoay tròn ba trăm sáu mươi độ tìm kiếm. Con cú mèo trong không trung nhất thời bay loạn xạ đập phải nhau, bom trong bụng phịch một tiếng nổ mạnh, dường như muốn làm nổ tung bầu trời tối tăm này.

“A ——————” Lạp Lạp cùng Tiên Nhi lập tức ôm nhau ngồi một chỗ, sợ đến nỗi âm thanh sắc nhọn kêu to!!

Đường Khả Hinh cũng nặng nề thở dốc, ngồi phía sau xe, khẩn trương nhìn về phía đường Trung Hoàn, những ngọn lửa nổi lên cuồn cuộn, một con chim cú mèo giống như phát hiện con mồi mới, tức khắc như mũi tên lao đi, hai tròng mắt màu xanh lợi hại sắc như lưỡi dao, có một loại khứu giác cùng linh tính trời sinh, cảm giác được người huấn luyện muốn tìm, lao đến chiếc xe con màu đen có rèm che cách một con phố. Đường Khả Hinh mở to mắt, nhìn con động vật kỳ quái kia đang lao về phía chính mình.

Tịnh Kỳ bình tĩnh vươn tay đặt ngang cơ thể Đường Khả Hinh, khuôn mặt lạnh lẽo, giơ khẩu súng Desert Eagle hỏa lực mạnh gấp mười lần súng lục màu đen, quay cửa xe xuống, hai tròng mắt sâu thẳm, nhắm ngay đầu con cú mèo kia….

Con cú mèo kia dường như tiếp nhận huấn luyện rất mạnh mẽ, có cảm giác được nguy hiểm từ đối phương ở phía trước, nó lập tức như mũi tên xoay người muốn bay thẳng lên bầu trời tối tăm.

“Muốn chạy?” Tịnh Kỳ chợt nhíu mày, cười lạnh lẽo, nhắm ngay vào đầu con cú mèo đang định bay đi kia, ngay khi nó chỉ còn một điểm nhỏ mà mắt thường có thể nhìn thấy, mới phịch một tiếng bấm cò, viên đạn như mũi tên lao đi, như tốc độ ánh sáng bắn chuẩn xác vào con cũ mèo, xác nó liền rơi xuống nổ tung, trên bức tường thủy tinh của cao ốc lại hiện lên ngọn lửa mãnh liệt.

Vô số xe cảnh sát từ bốn phương chạy đến, đèn xanh đèn đỏ nháy loạn xạ khắp nơi.

Tịnh Kỳ chậm rãi thu hồi súng lục, thấy Đường Khả Hinh vẫn như cũ khiếp sợ cùng khẩn trương, lấy đạn ra, lạnh lùng nói: “Đi!”

Tài xế bình tĩnh liếc mắt nhìn Tịnh Kỳ qua gương, liền thong thả xoay tròn tay lái, đạp nhẹ chân ga, chiếc xe chậm rãi chạy về phía trước.

***

Phòng ngủ!

Đường Khả Hinh vẫn mặc váy ngủ màu trắng, mái tóc thẳng thả tự nhiên, đôi mắt có chút lim dim, khẩn trương cùng lúng túng ngồi trước gương trên bàn trang điểm, nhìn Tịnh Kỳ trong gương, rất ưu nhã và lịch sự, giống như người cầm khẩu súng lục trong tay trong nháy mắt bắn rơi con cú mèo đêm qua không phải là cô ấy. Cô ấy đứng một mình trước gương, ánh sáng màu cam của đèn tường nhẹ nhàng nhấp nháy, nhìn quần áo rực rỡ muôn màu, tinh xảo hoa lệ, cô nhìn trái rồi lại nhìn phải, cuối cùng chọn một chiếc áo vải chiffon màu trắng của hang Chanel, cầm lên tay hài lòng nhìn vào vị trí cổ áo bằng ren, kéo dài xuống tận cổ tay áo, nhìn vào rất đoan trang, lại mơ mộng.

Đường Khả Hinh nhìn Tịnh Kỳ trong gương, có chút khẩn trương nói: “Thật sự không cần phức tạp như thế, tùy tiện chọn là được rồi…”

Tịnh Kỳ nghe lời này, lặng lẽ mỉm cười, lại cẩn thận chọn quần đùi cùng màu cho cô, nhìn như không chú ý cầm lên một hộp trang sức cổ bằng đồng, ôn nhu đi ra nói: “Hôm nay thủ tướng gặp mặt mấy vị viên chức cấp cao, đoán rằng còn phải mất một chút hời gian, thừa dịp lúc này cô hãy đi thay trang phục, rửa mặt chải đầu một chút, sáng nay ngài ấy muốn cùng cô ăn bữa sáng….”

“A?” Đường Khả Hinh vừa nghe lời này, lập tức sắc mặt trắng bệch, có chút bị dọa sợ nói: “Ách, tôi cùng thủ tướng dùng bữa sáng sao?”

“Đúng…” Tịnh Kỳ mỉm cười đem quần áo vắt lên tay, cẩn thận nâng cô đứng lên, mới mềm giọng nói: “Đúng vậy, cùng nhau dung bữa sáng, hai ngày nay ngài ấy vẫn suy nghĩ, muốn cô qua đây cùng trò chuyện.?”

Đường Khả Hinh nghe lời này, trái tim không hiểu sao thu lại, hai tròng mắt mạnh mẽ lóe ra sự ngổn ngang.

Tịnh Kỳ nâng mí mắt liếc nhìn Đường Khả Hinh một cái, lại không kìm lòng được mỉm cười, cùng đi đến trước cửa phòng tắm, mới đưa quần áo cho Đường Khả Hinh, mới ôn nhu nói: “Cô vào trong rửa mặt chải đầu, tôi ở ngoài đợi cô..”

Đường Khả Hinh ôm quần áo nhìn cô ấy một cái, liền trầm mặc gật đầu, mang theo vài phần tâm tình khẩn trương đi vào phòng tắm, nhẹ tay khép lại cánh cửa đầy hoa và cây cảnh.

Tịnh Kỳ đứng trước cửa phòng tắm, nhìn cánh cửa kia nhẹ nhàng khép lại, nhớ tới dáng vẻ khẩn trương của Đường Khả Hinh lúc vừa mở cửa phòng, cô không khỏi cúi đầu bật cười.

Thời gian trôi qua một lúc.

Đường Khả Hinh rốt cuộc rửa mặt chải đầu xong, mặc vào chiếc áo chiffon màu trắng hiệu Chanel, quần đùi cùng màu, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, tóc buộc cao đuôi ngựa, thoạt nhìn đoan trang giống như tiểu thư khuê các, chân đi đôi giày cao gót bốn centimet màu bạc, cẩn thận từng li từng tí mở cửa đi ra, lại nhìn thấy căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có những làn khói mờ ảo lượn quanh cây tử đàn, cũng không thấy Tịnh Kỳ, cô liền nghi ngờ bước ra, ôn nhu kêu một tiếng: “Tịnh Kỳ tiểu thư?”

Xung quanh không có tiếng đáp lại.

Trước bàn trang điểm vẫn đặt chiếc hộp trang sức cổ bằng đồng, như cũ để kia đồng chất tinh xảo hộp trang sức, còn có chanh, cúc vạn thọ, bạc hà cùng bảy mùi hương khác được đốt lên hình thành làn khói mờ ảo bay lượn trong không khí.

Một âm thanh nhỏ cũng không có, không gian yên tĩnh thậm chí có chút quỷ dị.

Đường Khả Hinh đứng giữa phòng, lại một lần nữa nhìn xung quanh căn phòng, tâm trạng không khỏi nghi hoặc, có phải thủ tướng bỗng nhiên có việc cho nên gọi Tịnh Kỳ đi rồi? Chẳng lẽ xảy ra chuyện quan trọng? Cô không khỏi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi ngoài sảnh tầng hai, có rất nhiều viên chức cấp cao, vẻ mặt mỗi người bọn họ đều vô cùng nghiêm túc, hết sức cẩn thận… Mang theo lòng hiếu kỳ mãnh liệt, cô liền nhịn không được mà lặng lẽ cất bước đi về hướng cửa phòng, vô thức nghiêng mặt dán lên cánh cửa, muốn lắng nghe âm thanh bên ngoài.

Một âm thanh dù nhỏ cũng không có…

Cô mở to mắt, kỳ quái cầm lấy tay nắm cửa, nghĩ: Không có âm thanh gì, chẳng lẽ bọn họ đều đi rồi?

Cô nghĩ một lúc, lại nghiêng mặt áp tai vào cánh cửa muốn nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Vẫn như cũ một âm thanh nhỏ cũng không có.

Đường Khả Hinh đứng cạnh cửa, hai mắt mạnh mẽ di chuyển một chút, nghĩ đến không thấy Tịnh Kỳ đây, không biết đã phát sinh chuyện gì, hơn nữa thủ tướng muốn dung bữa sáng cùng mình, chính mình vẫn đứng ngốc trong phòng cũng không được, cô nghĩ ngợi một chút liền cố lấy dũng khí cầm tay nắm cửa nhẹ xoay, cánh cửa kêu cạch một tiếng mở ra.

“Phịch ————” Một con chim nháy mắt vọt vào mảnh rèm cửa trên của sổ sát đất, không ngừng vùng vẫy.

“Mẹ ơi!” Đường Khả Hinh trong nháy mắt giật mình xoay người, sắc mặt tái nhợt, nhìn vào rèm cửa trong suốt, có một chú chim đang giãy giụa, không ngừng vỗ cánh, cũng không biết là đang cùng mình chơi trốn tìm, còn không thoát ra được chiếc rèm kia, không ngừng học vẹt nói: “Tiểu Hinh Hinh! Cẩn thận! Tiểu Hinh Hinh! Cẩn thận”

Không biết rốt cuộc nó gọi là gì!

Đường Khả Hinh tức giận liếc mắt nhìn nó một cái, mới khẩn trương xoay người vô thức nắm lấy tay nắm cửa, cẩn thận từng li từng tí mở cửa ló đầu ra, mở to mắt kinh ngạc nhìn vừa rồi còn vô cùng náo nhiệt, viên chức cùng đặc công đứng thành hang trong sảnh tầng hai, lúc này chỉ còn một mảng yên lặng, chỉ còn lại một bầu không khí nghiêm túc, còn có những tác phẩm điêu khắc hùng vĩ cùng rèm cửa trang trí màu đỏ thẫm.

“Người đâu hết rồi? Chẳng lẽ toàn bộ đều chen chúc vào phòng làm việc của thủ tướng? Không thể nào!?” Đường Khả Hinh tăng thêm một chút can đảm, thở phào nhẹ nhõm, nhẹ mở cửa phòng, cẩn thận từng li từng tí bước ra khỏi phòng, tò mò nhìn xung quanh, cơ hồ đều không có ai, hơn nữa cũng không nghe thấy âm thanh gì từ bên trong phòng làm việc của thủ tướng, cô liền tò mò nhẹ bước, giày cao gót đạp xuống sàn vang lên những âm thanh thanh thúy.

Không có bất kỳ người nào đáp lại.

Đường Khả Hinh lập tức có chủ ý không thể đứng trước cửa phòng mình, nhìn toàn bộ sảnh tầng hai rộng rãi, xác định mọi người đã rời đi rồi, thế còn Tịnh Kỳ đâu? Hai mắt cô di chuyển ngĩ ngợi, cảm thấy cứ đứng ngốc ở đây cũng không phải là biện pháp, them chút can đảm mang theo lòng hiếu kỳ liền bước về phía cầu thang hình xoắn ốc, nhìn cầu thang được làm bằng gỗ lim, được lau chùi đến sáng bóng, lộ ra hương thơm gỗ mộc lan.

Cô nặng nề thở hổn hển một hơi, liền quyết định vươn tay nắm lấy tay vịn cầu thang có điêu khắc đầu rồng, cẩn thận từng bước đi xuống cầu thang.

Lúc này đã là giữa thu, khí trời xanh biếc chậm rãi còn chưa tới, khắp bầu trời lộ ra một mảng trắng, xen kẽ là một vài điểm u ám. Khắp rừng trúc, trúc xanh liên tục lay động róc rách, một vài lá xanh rơi xuống nhẹ nhàng trong không khí, có chút cô đơn.

Tầng một, phòng khách, phòng ăn…toàn bộ đều yên tĩnh lạ thường, chỉ thấy bóng dáng những khóm trúc thỉnh thoảng lay động, làn khói xanh trong hồ còn chưa tan, có lẽ vì giờ giới nghiêm cho nên không thấy bóng người…

Đường Khả Hinh hết sức tò mò đứng bên cạnh cầu thang, nhìn toàn bộ không gian tĩnh lặng này, thậm chí còn nhìn ra phía ngoài cửa lớn, xung quanh đình nghỉ mát, lá rơi nhẹ nhàng, âm thanh từ con suối phun ra, róc rách truyền đến. Cô muốn kêu lên hỏi xem có ai không? Nhưng lại sợ có thể ảnh hưởng tới thủ tướng, dù sao ông cũng là người quyền cao chức trọng, bản thân bình thường giải quyết công việc theo thói quen, cùng chăm sóc sức khỏe rất tốt… Cho nên cô không dám quấy rầy, tiếp tục cất bước, đầu tiên là đi về hướng phòng ăn, thấy phòng ăn xa hoa cũng không có ai, chỉ là trên bàn đã bày đồ ăn sáng, còn có nồi đất giữ ấm thức ăn, hương thơm của nồi cháo tỏa ra làm cho người ta vô thức nuốt nước bọt.

Bụng cô lập tức réo lên.

Đường Khả Hinh đưa tay che bụng, gương mặt lộ ra vẻ ngượng nghịu nhìn về phía đồ ăn trên bàn, biết mình thật sự đói bụng thế nhưng dù đói cũng không thể ăn, liền đành phải thở dài nuốt một ngụm nước bọt, lại muốn xoay người đi ra ngoài, nhưng trong nháy mắt lúc xoay người, liền nhìn thấy một nhánh cây tử đàn lộ ra sau tấm bình phong giữa phòng ăn, hình ảnh khoám trúc liên tục lay động, có bóng người đang hoạt động, một mùi hương bay đến, mang theo một loại hương thơm độc nhất của giấy Tuyên Thành.

Ai?

Đường Khả Hinh không hiểu nghĩ ngợi, không khống chế được lòng hiếu kỳ liền im lặng tiến lên, đi qua phòng ăn, vòng qua tấm bình phong, cư nhiên nhìn thấy trên khoảng đất trống phía sau hoa viên, một khóm trúc xanh lay động trong gió, những làn khói xanh quanh quẩn chưa tan, mặt trời còn chưa xuất hiện, những chú chim nhỏ đậu trên những cành cây xanh, đầu phe phẩy nhìn người phía dưới.

Một đình nghỉ ngơi màu nâu giữa không gian, hai bên trái phải là hai con sư tử bằng đá, trên chiếc bàn còn có các loại bút lông, bút mực, nghiên mực bày ra, nghiên mực dường như vừa mới mài, còn chưa khô.

Thủ tướng mặc bộ quần áo ở nhà màu đen, đeo kính, ánh mắt cho thấy một chút tiều tụy nhưng lại mang đến một khí thế tuy không giận mà uy, chỉ thấy trên tay ông cầm bút lông, nhanh chóng viết lên trên giấy Tuyên Thành câu thơ: Quan binh lội qua sông, dòng nước chảy cuồn cuộn, qua giáo mác núi rừng, ánh mặt trời chói lóa, dũng tướng nổi giận, dũng khí chính là tung hoành. Ai nói sông rộng, cỏ lau có thể làm thuyền. Không khuất phục trước địch, binh lính xưng hiền lương…Suy tính vận mưu ứng biến, lục quân đều khỏe mạnh. Giống như thơ ca Đông Sơn, nhiều lo lắng…… Nhiều ưu thương…

Tờ giấy Tuyên Thành kia thật dài, lộ ra trong gió, nhẹ nhàng dựng lên, có thể thấy được từng nét chữ, lại vì lực quá quá mạnh mẽ, vẫn chưa có thể như dòng nước chảy…

Đường Khả Hinh trốn sau tấm bình phong, nhìn về phía bài thơ kia trên tờ giấy Tuyên Thành, ánh mắt của cô lập tức sáng ngời, nội tâm không hiểu sao căng thẳng!!

Quả nhiên…

Thủ tướng tay cầm bút lông, khuôn mặt chăm chú nhìn bài thơ viết trên giấy Tuyên Thành, hai tròng mắt lưu chuyển, cũng phát hiện trong đó không đủ chỗ, không khỏi nhớ tới vừa rồi định ngày hẹn mấy chục viên chức gặp mặt, trong lòng khó tráng phải phiền muộn, đành phải cố gắng nâng bút, lúc ngòi bút sắp sửa tiếp xúc giấy Tuyên Thành, động tác của ông tạm dừng một chút, rốt cuộc sâu xa nói: “Đứng đấy làm gì… Qua đây…”

Đường Khả Hinh đứng bên cạnh tấm bình phong ngẩn ra!

Chọn tập
Bình luận