Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.
Chọn tập

Vitas cũng lập tức đứng lên, sắc mặt cứng đờ, lúc trước Hoàn Cầu mời mình về chủ trì đại cục của trận thi đấu phục vụ rượu này, một lần nữa chứng minh mình có quyền ra quyết sách!

“Vĩ Quốc… Chờ một chút…” Một giọng nói, hết sức ôn hòa truyền đến.

Tưởng Vĩ Quốc đứng tại chỗ, ngẩng đầu, nhìn về phía giữa màn hình Trang Tĩnh Vũ, lạnh lùng nói: “Thế nào, ông muốn phản đối ý kiến của tôi? Ông không cảm thấy cô gái kia hiện tại đối với tập đoàn chúng ta là một tuyển thủ không có chút cống hiến nào sao, không giống như các tuyển thủ khác đến từ khắp nơi trên thế giới, phải nỗ lực và cố gắng để vượt qua trận thi đấu này, còn cô ta thì được đặc biệt thu nhận sao? Vòng thi đấu thứ nhất, cũng đã như thế, tương lai còn muốn như thế nữa sao ? Người khác sẽ nhìn Hoàn Cầu bằng ánh mắt thế nào đây?”

Laurence thong thả đứng dậy, nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc, bình tĩnh mỉm cười nói: “Chủ tịch Tưởng, xin ngài cứ an tâm đừng nóng vội, chúng tôi được mời về tổng bộ quản lý rượu Hoàn Cầu, cho nên chúng tôi vẫn giữ vững tinh thần cuộc thi đấu lớn, cũng sẽ không hạ thấp tinh thần cuộc thi này, mở rộng cánh cửa, lúc đó vị tuyển thủ này trong thời điểm phục vụ rượu ủy viên Trương, cuộc thi đấu nhỏ kỳ thực đã sớm bắt đầu . Mà trận thi đấu ngày đó, vị tuyển thủ này thắng được rồi. Tôi còn muốn nói một việc là, kết quả thi đấu của vị tuyển thủ này, ban đầu Vitas tiên sinh đưa ra phản đối. Cho nên cũng không như những gì ngài tưởng tượng, chúng tôi lấy sự yêu thích bản thân, mà đánh mất nhân cách cùng tinh thần thi đấu.”

Tưởng Vĩ Quốc lạnh nhìn về phía Laurence, nói: “Nếu thật là như vậy, ngay lập tức sẽ hủy bỏ tư cách tham gia thi đấu! Không có gì để nói nữa ! Trận đấu nghiêm túc không cần nói thêm gì nữa! !”

Ông nói hết lời, lập tức xoay người rời khỏi.

Laurence sửng sốt.

“Vĩ Quốc…” Trang Tĩnh Vũ rốt cuộc mỉm cười lên tiếng, nhìn về phía người bạn tốt nhiều năm qua, thong thả nói: “Chờ một chút, khó có được cuộc họp này, tôi luôn muốn có cơ hội nói vài câu.”

Tưởng Vĩ Quốc dừng bước lại, lạnh lùng mà cương quyết ngẩng đầu, lần nữa nhìn hướng màn hình Trang Tĩnh Vũ, từng chữ từng chữ nói: “Ông còn có gì tốt đẹp muốn nói sao?”

Trang Tĩnh Vũ nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc, điềm đạm, thong thả cười nói: “Tôi chỉ muốn nói một câu nói, chúng ta có thể sẽ mất đi một phục vụ rượu, một tuyển thủ, nhưng chúng ta không thể mất Vitas.”

Tưởng Vĩ Quốc hai tròng mắt ngưng đọng.

Vitas đứng ở chỗ cũ, nét mặt trầm mặc và cứng rắn.

Tất cả các thành viên trong Hội đồng quản trị, còn có các nhà phê bình đều im lặng không lên tiếng.

Trang Tĩnh Vũ nhìn mọi người trước màn hình, mỗi người đều im lặng không nói, hai tròng mắt hiện lên một điểm ấm áp cùng hiền lành tươi cười, tiếp tục thong thả nói: “Như Vitas tiên sinh nói, không biết gì về thế giới, so với việc đã nhận thức về thế giới này còn có ý nghĩa hơn nữa, đúng là , từ trước tới nay, chúng ta đều quản lý tập đoàn theo lý trí, thế nhưng những gì liên quan đến rượu đỏ, chúng ta đều hiểu được rằng, đây là nghệ thuật thăng hoa, nhất định phải có đủ tinh thần sáng tạo, hơn nữa Vitas tiên sinh cùng Laurence tiên sinh đã trong lĩnh vực rượu đỏ nhiều năm qua, là những bậc thầy vang danh, nhìn tuyển thủ nhất định tốt hơn chúng ta. Không trong nghề không thể biết được, mong các vị thông cảm một chút cho những người lãnh đạo như chúng tôi, khi mọi người phát huy tinh hoa trí tuệ của mọi người, suy nghĩ một chút chúng ta kỳ thực cũng là một phần tử vì tập đoàn mà phục vụ thôi, nếu như quy chế thi

đấu không công bằng, những thành viên khác trong Hội đồng quản trị, nhất định sẽ mất hứng, tuyển thủ cũng sẽ mất hứng, dư luận thì không cần phải nói, áp lực của chúng ta thực ra mọi người sẽ không ngờ được. Cánh cửa này được mở ra thực sự không hề dễ dàng. Để cửa rộng mở, trước sau lại bao nhiêu người chỉ trích chúng ta, ảnh hưởng đến toàn bộ tập đoàn, mở ra quá nhỏ, lại nói chúng ta cổ hủ, hồ đồ ngu xuẩn, đọc sách cổ mà không biết vận dụng, thậm chí bảo thủ không có năng lực…”

Một vài thành viên, còn có nhà phê bình, nhao nhao cúi đầu mỉm cười.

Vitas sắc mặt hơi hòa hoãn.

Trang Tĩnh Vũ lại một mình cười rộ lên nói: “Tôi cùng với Chủ tịch Tưởng đều đã là 2 lão già dày dạn kinh nghiệm, đều giày vò gây sức ép mọi người không ít lần, nhất là Chủ tịch Tưởng, nếu như không phải ông ấy tác phong cương quyết, chống đỡ một mảnh trời tập đoàn này, hẳn là các vị cũng không nhất định có thể thong thả thể hiện tài năng.”

Mọi người đều không lên tiếng .

Trang Tĩnh Vũ nhìn thấy Tưởng Vĩ Quốc cùng Vitas vẫn kiên quyết như cũ đứng đó, ông liền mỉm cười giơ tay lên cao nói: “Đến đây, đều ngồi xuống, đều ngồi xuống cả đi. Vì việc này có những bất đồng quan điểm, là chuyện bình thường , không cần động một chút là đứng lên, đập bàn rời đi, đây là sự sỉ nhục đối với người phương Tây.”

Thư kí trưởng cùng Thư kí của Vitas lập tức đi qua, xin ý kiến hai vị rồi lại ngồi vào vị trí của mình.

Trang Tĩnh Vũ lại mở tư liệu, liếc mắt nhìn qua sơ yếu lí lịch của vị tuyển thủ thứ 8 kia, là hình chụp một cô gái nhỏ trẻ tuổi hết sức năng động cùng đáng yêu, do dự một hồi, liền mỉm cười ngẩng đầu nói: “Hôm nay là ngày tốt lành để nhìn thấy các vị tuyển thủ, vị tuyển thủ thứ 8 được tham dự, cũng đích thực là vì hầu rượu Ủy viên Trương thành công, vì tập đoàn mang

đến lợi ích lớn mạnh, một cánh cửa này, cũng hẳn là nên được mở ra, so với mấy trăm vạn hóa đơn rượu đỏ, phê duyệt nhà hàng rượu dưới nước kia, tác động đến hợp đồng gần nghìn triệu. Chủ tịch Tưởng, hai lão già chúng ta, hãy để cho chuyên gia rượu đỏ làm chủ một lần đi.”

Mọi người không dám nói chuyện, nhà phê bình cũng chậm chạp quay đầu, nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc.

Tưởng Vĩ Quốc vẫn mặt lạnh như tiền, im lặng suy nghĩ thật lâu, mới quay đầu nhìn về phía những nhà phê bình rượu đỏ khác hỏi: “Các ông có ý kiến gì không?”

Bậc thầy trong lĩnh vực rượu, chủ trì mười hai lĩnh vực rượu đỏ tại yến tiệc cao nhất FIONA, một người phụ nữ tuổi chừng 40 có một chút điềm đạm nhưng đối với rượu đỏ lại vô cùng nhiệt tình, chỉ thấy cô mặc trang phục thời thượng, ngồi tại vị trí của mình, khuôn mặt tươi cười nói: “Tôi cảm thấy mọi người hẳn là đều đem ánh mắt hướng tới quy tắc thi đấu của vòng thi thứ nhất, vòng thi đấu lần này là kinh doanh đơn hàng rượu đỏ, nếu là kinh doanh đơn hàng, tất nhiên sẽ có liên quan đến phòng ăn, hơn nữa lúc đó chúng ta đặt ra quy tắc thi đấu, vốn sẽ phải nhằm vào lượng người và tỉ lệ phần trăm bình quân tăng trưởng kinh tế nơi đó, mới quyết định người thắng cuộc cuối cùng. Theo tôi được biết, Phòng ăn Bách Hợp là một phòng ăn đã bỏ hoang gần mười năm, đến bây giờ cũng không có một vị hầu rượu nào có thể làm ra một sự thay đổi nào trong đó cả, nhằm vào điểm này, tôi thực sự tò mò, vị tuyển thủ thứ 8 này, sẽ mang đến cho chúng ta cái gì, sự thay đổi này, có thể gây xúc động lòng người nhất không đây. Điều này liền làm cho hành trình kỳ diệu, mở một cánh cửa của Harry Porter, why-not (tại sao không) ? Nếu như cô ấy thực không làm nên bất kỳ sự thay đổi nào, quyết định của chúng ta, cũng sẽ không cần phải tranh cãi thêm gì nữa.”

Mọi người đều sôi nổi gật đầu.

Trang Tĩnh Vũ mỉm cười cúi đầu, cầm bút máy lên, ghi vào tư liệu, trêu chọc nói: “Nếu như tôi nhớ không lầm, FIONA – người đứng đầu trong 12 lĩnh vực rượu đỏ tại yến tiệc, chủ đề chính của cô là bàn bạc lợi ích Porter thứ năm, coi Xích Hà Châu như máu tươi, không ít người sợ hãi.”

Mọi người đều cười, bầu không khí thoáng chút thoải mái.

“Tốt…” Trang Tĩnh Vũ ngẩng đầu nhìn về phía mọi người mỉm cười nói: “Nếu như các vị đều đã nói như vậy, chúng ta liền xem trước một chút về vị tuyển thủ này, có thể mang đến cho sự thay đổi gì cho chúng ta hay không.”

Thư ký nghe thấy thế, liền hiểu ý cầm điều khiển từ xa, mở màn hình đến hình ảnh cuối cùng, bắt đầu tiếp nhận số liệu mới nhất.

Cơn mưa nhỏ ảm đạm, tựa như một lớp lụa mỏng, nhẹ nhàng bao trùm bức họa huyền thoại ở Cambridge.

Một chiếc xe con màu đen, chậm rãi chạy dọc theo con đường nhỏ, hướng phòng ăn chạy tới.

Cánh hoa anh đào màu trắng, vẫn nhẹ rơi trên mặt đất ẩm ướt dọc theo hai bên đường, tạo thành một thảm hoa màu hồng phấn.

Hoa anh đào, ở một đất nước nào đó, mùa hoa đã qua, thế nhưng sự lãng mạn ở nước ngoài vẫn còn kéo dài, có chút thời gian, chúng ta phát hiện ra sự thay đổi của mình không là gì cả, nhưng lúc đang thay đổi chính mình, một lần nữa lại chiếm được thế giới.

Gương mặt một nam một nữ dẫn đầu, toát ra tinh thần chuyên nghiệp mà nghiêm túc, khi xe chạy hết con đường nhỏ, dừng lại dưới cây nguyệt quế, nhìn qua bên phải con sông lớn kia, có một phòng ăn ở trong mưa, phong cảnh Cambridge như một cơn gió, chiếu ra ánh sáng cổ xưa mà lại mê hoặc lòng người, hai tròng mắt họ sửng sốt…

Phòng họp tại Trung Quốc.

“Ống kính đã sẵn sàng!” Thư kí trưởng nói, liền nhập số liệu vào máy vi tính, để cho hình ảnh một lần nữa thay đổi.

Mọi người ồn ào ngẩng đầu, nhìn về phía màn hình lớn.

Màn hình lập tức xuất hiện cảnh mưa nhỏ mơ hồ, một phòng ăn nhỏ cổ điển mà đẹp đẽ, lập tức lọt vào ống kính, phòng ăn Bách hợp từng tan nát cũ kĩ, dường như trải qua sự gột rửa của một trận mưa xuân, rực rỡ hẳn lên, mặc dù mưa phùn cùng sương mù, nhưng vẫn cảm giác được nó lóng lánh, nóc nhà cổ xưa, cửa chính phòng ăn đậm phong cách kiểu Âu, rèm cửa xinh đẹp màu tím thạch anh, hai bên phía ngoài phòng ăn mang đậm phong cách Anh quốc, bài trí hai cái bàn tròn nhỏ riêng biệt, cùng với ghế dựa nhỏ đáng yêu, thậm chí hông bên trái phía dưới cùng, còn bày biện đồ sứ hoa văn xanh Trung Quốc, lại còn có ghế nằm màu tím, gối tựa màu đỏ thẫm, tăng thêm một chút ấm áp của mùa xuân cho phòng ăn.

Trái phải hai bên phòng ăn dưới tán cây hồng, còn đặt hai bàn đu dây màu tím, một chú mèo màu trắng tuyết mũm mĩm, nhẹ nằm trên ghế dựa, lười biếng ôm đầu nằm ngủ.

Trang Tĩnh Vũ ánh mắt sáng ngời, vẻ mặt kinh ngạc tươi cười.

Mọi người cũng xôn xao ngạc nhiên nhìn về hình ảnh này.

Vitas cũng nhìn về phía phòng ăn Bách hợp dưới màn mưa này, một buổi sáng tuyệt vời, phong thái vô cùng lãng mạn cùng tươi mới xuất hiện trước mắt mình, nhớ tới cô gái kia đã từng tuyệt vọng cầu xin muốn rời khỏi nơi này, còn chưa quá 48 tiếng đồng hồ trước, hai tròng mắt ông không khỏi sáng lên ánh mắt tán thưởng cùng đau lòng, an ủi tươi cười, nét mặt phong phú, vô cùng vui sướng.

Laurence cũng xúc động gật đầu, khẽ cười .

Tưởng Vĩ Quốc nhìn hình ảnh kia, khuôn mặt lạnh lùng, biểu lộ một chút nghi ngờ.

Ống kính càng lúc càng đến gần.

Một bức tranh đồng cỏ xanh biếc, dùng cây gỗ màu trắng, bố trí trên mặt đất đường nét vô cùng nghệ thuật, động lòng người, làm cho phòng ăn cổ xưa này, tăng thêm phần sáng sủa.

Trang Tĩnh Vũ để thư kí lấy mắt kính đưa cho mình, đeo lên, thấy ánh mắt Chủ tịch hết sức chuyên chú, nhìn về phía màn hình lớn.

Một nam một nữ cầm ô, cùng nhau nhanh chóng đi lên cầu thang phòng ăn, kéo rèm cửa sổ thủy tinh của phòng ăn ra, bước vào.

Toàn bộ phòng ăn dường như được rót vào một dòng máu tươi mới , rực rỡ hẳn lên, bức tường điêu khắc nổi tao nhã mà mê người, khăn trải bàn màu tím lãng mạn, ở giữa là chiếc lọ thủy tinh trong suốt, ánh nến tỏa ra 6 sắc màu lung linh huyền ảo, bên trái cửa sổ sát đất, tấm lụa màu trắng mở ra, bố trí một ghế dựa màu tím, hai cái gối tựa màu đỏ thẫm, màu sắc nồng đậm này, làm nổi bật hàng cây hồng ướt mưa ngoài cửa sổ, phản chiếu ánh sáng lãng mạn mà vô cùng mê hoặc.

Mọi người lại ngạc nhiên nhìn về phía màn hình lớn.

FIONA càng không thể tin nổi giơ bút lên, hướng màn hình lớn, ngạc nhiên đưa ra câu hỏi: “Theo giờ London, vị chuyên gia hầu rượu này, sáng sớm ngày hôm trước đã đến Cambridge sao?”

“Đúng vậy.” Thư kí trưởng lập tức nói: “Dựa theo báo cáo về thời gian, theo giờ ở London, ngày hôm trước đã đến phòng ăn Cambridge lúc 10 giờ.”

“Trời ạ…” FIONA lại kinh ngạc nhìn về phía toàn bộ phòng ăn, mỉm cười nói: “Phòng ăn rực rỡ hẳn lên không phải là việc khó, thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn mà rực rỡ hẳn lên, chứng tỏ người này thực sự là người có tài. Đây mới là điều quan trọng nhất. Tôi thực sự muốn gặp cô gái nhiệt tình kia.”

Vitas hai tròng mắt chợt lóe, khẩn trương hơn bình thường nhìn về phía cô học trò nhỏ nhiều ngày không gặp.

“Baby, get-up!” (Cưng ơi! Dậy mau!) NIKY mặc áo ngủ, khuôn mặt nhăn lại, vừa gãi ngứa phía sau lưng, vừa đi ra, muốn đi tìm con mèo, lại nhìn thấy một nam một nữ mặc đồng phục màu đen, bộ dạng như nhìn thấy quỷ, cô sợ mắt mở to, miệng há to kêu a một tiếng mười ngón tay, run run rẩy rẩy hét ầm lên, hô to: “GOD! ! ! ! ! !”

Đường Khả Hinh nhất thời bị đánh thức, ngẩng đầu, nheo đôi mắt nhức mỏi, tóc rối tung, cằm còn đọng chút máu, mơ hồ nhìn về phía một nam một nữ bộ dáng giống như quỷ đang đứng trước mặt mình, trong nháy mắt cô lập tức tỉnh táo hít một hơi khí lạnh, hai mắt trợn to, đem hết dũng khí, kêu to: “Quỷ a?—————— “

Ầm! ! ! Cô vội vã ôm lấy mâm thủy tinh, còn chưa kịp suy nghĩ nên phản ứng thế nào với tình huống này, đã hướng đỉnh đầu người đàn ông đập xuống! ! !

Chọn tập
Bình luận