Rừng trúc, mây mù quanh quẩn…
Một cái bàn gỗ đàn hương, được đặt trong rừng trúc, nghiên mực cổ, lộ ra mùi thơm mực nước, giấy trắng tinh ở bên cạnh, đặt cùng hai ngọc sư tử, bảo vệ chặt lấy giấy trắng ở giữa, trên giá bút buông thỏng tất cả kiểu bút lông, một thiếu niên, mặc áo sơ mi trắng, quần thường màu thường im lặng đứng trước cái bàn gỗ cây đàn hương, chăm chú nhìn trang giấy, nghe theo lời dặn của chú, trước nhìn xem văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên) có chuẩn bị đầy đủ hay không…
Một người đàn ông trung niên, trên mặt hiền lành vui vẻ, lập tức xuất hiện ở cái mảnh đất trống rỗng này, tràn đầy trìu mến mà nhìn về phía thiếu niên trước mặt, nhẹ hỏi : “Nói cho chú biết, văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên) là như thế nào…”
Hai mắt người trai trẻ sáng ngời, mỉm cười nói : “Bút, mực, giấy, nghiên mực… Còn có đặc biệt là bút Chư Cát, khuê mực Lý Duyên, giấy trắng tinh, nghiên mực nguyên đuôi rồng Giang Tây… Cũng có bút lông Hồ Châu, mực Huy Châu, giấy Tuyên Thành*, Đoan nghiễn…”
Người đàn ông trung niên nghe vậy, mỉm cười tán thưởng gật đầu, lúc đưa tay chạm vào cái nghiên mực, nhàn nhạt mà giải thích : “Tục ngữ có nói, bản lĩnh thật sự đọc sách, công phu mài mực không tiếng động. Lúc mài mực, tay vặn thỏi mực, lòng yên tĩnh, khí ổn, sau đó ước lượng bút viết một chút, tinh thần chăm chú yên tĩnh… Phải biết rằng thế gian này, khi làm một chuyện, có đôi khi cần nghĩ lại rồi sau đó mới làm, có đôi khi, cần mãnh liệt như hổ, sắc bén như mũi tên… Nhưng cái này không có nghĩa là, trong lòng của con không cần suy nghĩ và tìm kiếm phương hướng, thời gian là vũ khí sắc bén nhất mà chúng ta phải nắm chắc.”
Ông nói xong, liền cầm lấy tay cậu, cầm chắc đặt giữa nghiên mực bên hông thỏi mực, lại chậm chạp mà giải thích : “Nắm thỏi như viết chữ, muốn ổn, muốn tròn, muốn vừa phải, mặc kệ con đang ở đây viết bao nhiêu câu thơ động tình, còn là miêu tả vẻ đẹp tranh núi rừng nước non, đều phải cố gắng giữ lòng bình thản, làm việc, có trước có sau hai mặt, muốn thành công, muốn thành bại, hiểu được bản chất sinh mệnh của con người, phải hiểu rõ, hai năng lực này phải phối hợp và hỗ trợ lẫn nhau… Tròn, mặc dù mới bắt đầu viết, thành công hay thất bại cũng là như thế,… nhìn loãng thành bại và thắng thua, trong lòng làm được trời cao biển rộng, có thể chứa muôn màu thế giới, cái này là quân vương chi cương…”
“Quân vương chi vương” Hai mắt cậu lập loè, nhớ kỹ bốn chữ này!
“Hạo Nhiên có muốn làm Hoàng Đế?” Người đàn ông trung niên lại yêu thương mỉm cười mà nhìn về phía cậu.
“Không muốn!” Cậu nói thẳng.
“Hả? Vậy con muốn làm cái gì nha?” Người đàn ông trung niên cười hỏi.
Hai mắt cậu lóe lên, lại không nghĩ tới tương lai có thể làm chút ít gì.
“Quân Vương chi Vương, không phải là chỉ người làm Hoàng Đế, mà là mình có thể chiếm đoạt tất cả, lấy được vạn vật! !” Đàn ông trung niên mỉm cười nói với cậu.
“Chiếm đoạt tất cả, lấy được vạn vật?” Cậu cảm thấy kỳ lạ mà nhớ kỹ hai câu này, mặc dù không thể hiểu rõ, nhưng cũng cảm thấy vô cùng khí thế muôn phần! !
“Con xem. Người đàn ông trung niên mỉm cười vịn bả vai của cậu, lại để cho anh nhìn thắng về phía đám trúc xanh đậm đẹp trước mặt, giờ phút này vẫn là mây mù quanh quẩn, giọt nhỏ chính là giọt sương óng ánh đêm qua, chăm chú hứng thú mà giải thích nói : “Nhìn bầu trời trắng nhạt trước mắt con xem, cái này giống như trúc xanh biếc, mây mù quanh quẩn này, khắp nơi đều lộ ra sức sống bừng bừng, có phải rất đẹp hay không?”
Cậu nghe lời này, tuy rằng không thể được được sinh mệnh phong cảnh, nhưng vẫn rất thích chỗ này, gật gật đầu.
“Nhưng là…” Đàn ông trung niên lại mỉm cười mà giảng giải : “Bầu trời lại hiến tặng mình cho chim nhỏ, trúc xanh hiến tặng mình cho rừng rậm, mây mù tiếp nhận hiến tặng cho cảnh đẹp, văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên mực) thì lại tiếp nhận hiến tặng cho Hạo Nhiên… Vậy thì Hạo Nhiên lấy cái gì báo đáp cho thế giới này?”
Cậu nghe vạy, trong nháy mắt không rõ, đang tự hỏi vấn đề này…
“Con nghĩ được chưa?” Người đàn ông trung niên hơi nghiêng mặt, mỉm cười hỏi.
“Con phải làm cái gì đây ạ?” Cậu rất chân thành ngẩng đầu, hỏi ông.
“Có lẽ con hiểu rõ ràng, đến cùng từ thế giới này con đã nhận được cái gì…” Đàn ông trung niên nói.
“… …” Hai mắt cậu trừng lớn sáng ngời, rất thành thật mà suy nghĩ vấn đề này.
Người đàn ông trung niên dẫn dắt cậu tiến vào suy nghĩ, mới mỉm cười nói : “Tính mạng của con là cha mẹ cho, có phải muốn hiếu thuận cha mẹ hay không?”
“Dạ!” Cậu gật đầu.
“Thời gian vui vẻ nhất, là các bạn của con cho, cái đó con có muốn dùng tình bạn, báo đáp cho bạn bè của mình?” Ông lại mỉm cười hỏi đứa trẻ trước mặt.
“Vâng! !” Cậu gật đầu.
“Được. Những kiến thức của con là lão sư cho, có phải con muốn tôn kính lão sư?” Đàn ông trụng niên lại mỉm cười hỏi.
“Vâng ạ! !” Cậu càng thêm trịnh trọng gật đầu! !
“Bây giờ con có tất cả, đều là công nhân công ty cha con vì con tạo thành, có phải con muốn báo đáp cho sự gian khổ của bọn họ?” Người đàn ông trung niên hỏi.
“Đúng! !” Cậu lại gật đầu.
Người đàn ông trung niên nghe lời này, hài lòng gật đầu, mỉm cười nói : “Vì vậy mỗi ngày thời gian con vui vẻ, đều là người bên cạnh, hoặc là cảnh đẹp, cho con… Như vậy con hiến tặng một chút, báo đáp cho người bên cạnh con, và cảnh đẹp bên người… Cái này có nên hay không?”
“Nên ạ! !” Cậu lại gật đầu.
“Vậy nếu có một ngày, cha và chú lớn tuổi, không có cách trở lại Hoàn Cầu nữa, con sẽ làm sao?” Người đàn ông trung niên cười hỏi.
“Gánh vác trách nhiệm này, báo đáp họ! !” Cậu ngẩng đầu, nhìn về phía ông cười nói.
“Vì vậy…” Người đàn ông trung niên mỉm cười đưa tay vịn bả vai của cậu, lại để cho cậu đối mặt với cảnh đẹp trước mặt, sâu kín nói : “Cái gọi là chiếm được tất cả lấy được vạn vật, chính là hai chữ…”
“Hai chữ gì?” Cậu khó hiểu hỏi.
“Lý giải…” Đôi mắt người đàn ông trung niên lóe lên, mỉm cười nhìn về phía trước, cảm thán nói.
“Lý giải?” Cậu không hiểu hỏi.
“Đúng! Lý giải…” Hai tay người đàn ông trung niên nhẹ nắm lấy bả vai của cậu, yếu ớt nói : “Bây giờ Hạo Nhiên còn nhỏ, vì vậy bả vai không thể gánh quá nặng, vạn vật thế gian, đầu tiên chính là phải hiểu được hai chữ dâng hiến, bởi vì con có tất cả, đều là từ người khác kính tặng cho con… Nếu như con hiểu được dâng hiến, như vậy tính mạng của con, sẽ luôn được hồi báo…”
“Thật vậyứao?” Cậu không hiểu hỏi.
“Ừ…” Người đàn ông trung niên mỉm cười gật đầu.
“Cậu chủ! ! Lão gia gọi cậu nhanh đi về, cùng đi tới phòng hội nghị với thiếu gia Tưởng Thiên Lỗi!” Người giúp việc Lý bước nhanh tới, sốt ruột nói.
Cậu nghe xong, lập tức có chút không vui mà cúi đầu xuống.
“Aizz!” Người đàn ông trung niên hơi dương tay, cười nói : “Tuổi còn nhỏ, cũng đừng đụng chạm tới những người này tâm địa hiểm ác gì đó, như mấy đứa con của Gia Cát Lượng, bởi vì tuổi trẻ trưởng thành sớm, vì vậy khó thành người tài, giữ vững con người nhiệt tình và ngây thơ, có lợi cho tương lai của con đón gió lướt sóng, dũng cảm không sợ, từ hôm nay trở đi, có mệnh lệnh của chú, Hạo Nhiên không cần đến công ty nghe mấy thứ không hiểu đó nữa…”
Hai chữ vui vẻ in ngay trong mắt cậu, kinh hỉ mà nhìn về phía ông, kêu to lên : “Thật không ạ?”
“Ừ…” Người đàn ông trung niên trịnh trọng mà mỉm cười gật đầu.
“Thật tốt quá, thật tốt quá! ! Con có thể đi luyện Piano, đi bơi lội, đi cưỡi ngựa sao?” Cậu vui vẻ hỏi! !
“Có thể! Chỉ cần con thích, cứ để tâm đi hưởng thụ cuộc sống, quan tâm những gì con yêu thích, nhưng mà con hãy nhớ kỹ, lúc học bài, dùng tâm đọc sách, lúc chơi đùa, dụng tâm chơi, hai người cũng không thể quá mức…” Người đàn ông trung niên cười nói.
“Dạ, dạ!! Cậu thật vui vẻ nói.
“Đọc bài thơ kia cho chú nghe…” Người đàn ông mỉm cười nói.
“Dạ !” Cậu ngẩng khuôn mặt tươi cười, há mồm liền đọc: “Nếu như, người bên cạnh đều mất đi lý trí, lại đỗ tội cho ngươi, mà ngươi lại có thể duy trì thanh tỉnh, nếu như, tất cả mọi người hoài nghi ngươi, mà ngươi lại có thể tự tin như ngươi, hãy thông cảm cho họ khi hoài nghi ngươi… Nếu như ngươi dám lấy cuộc sống của mình trở thành một cái thẻ đánh bạc chồng chất cùng một chỗ, mạo hiểm đánh cuộc, rồi lại thua sạch, vậy sau đó hãy bắt đầu lại tất cả, vĩnh viễn không nói thất bại, nếu như tình trạng cơ thể của ngươi mệt rã rời, vẫn như cũ để cho ý chí của ngươi mãi còn sống, tự nói với mình nhất định phải kiên trì…”
Giọng nói non nớt, từ trong mảnh trúc xanh thẳm này bồng bềnh mà đến, mang theo sinh mệnh nguyên thủy dũng cảm không sợ.
Người đàn ông trung niên chăm chú nhìn đứa nhỏ trước mặt, thế giới nội tâm âm u nói : Hạo Nhiên, con là người nối nghiệp tương lai của Hoàn Cầu, chuyện này con so với ai cũng phỉa rõ ràng, trong lòng của con, nhận hết hy vọng và tương lai của trăm vạn công nhân, vì vậy con đường con đi cũng không tốt, nhưng mà chú nguyện ý giúp con một tay, đón gió lướt sóng, tương lai con nhất định phải tỏa sáng, theo lúc đầu lý giải, cuộc đời người sáng như gương, mới có thể hít thở thoải mái.
Từ lúc bắt đầu kia, người đàn ông trung niên này thời khắc luôn bên cạnh người con trai gánh vác trách nhiệm này, dạy cậu đạo lý đối nhân xử thế, dạy cậu chăm chú yên tĩnh mài nhẫn, cầm bút viết, lại đến làm bạn cầm đèn đêm đọc, sau khi đứa nhỏ này nghỉ ngơi, đôi mắt thâm thúy của ông, ánh sáng trí tuệ, giúp cậu chú giải và phê bình các bài tập khác nhau được viết bằng bút lông, thậm chí lại như người cha, đứng ở trong phòng bếp, nấu món ăn mà cậu thích, dạy cậu thức ăn là thứ quan trọng của mạng sống con người, vì vậy nhất định phải tôn trọng chế biến thức ăn cho người, dẫn cậu đến vùng núi xa xôi, dạy cậu cách chôn sâu một củ cải trắng củ cải đỏ, đối với tính mạng con người, là một màu sắc muôn màu muôn vẻ, đồ ăn tức là thực, cũng có thể dạy…
Đứa nhỏ này, từ khi được chú dạy dỗ, đã có được tuổi thơ vui vẻ, càng hiểu được lý giải mà có tâm dâng hiến, càng cùng chú đi khắp nơi xa xôi, kiến thức có chút gian khổ cùng rèn luyện, sinh mệnh kiến thức, phát triển hơn, thể hiện cấp độ hoàn mỹ và chiều sâu, thân hình của cậu dần dần rất gẩy, cánh tay từ từ tráng kiện, ngửa đầu nhìn về phía ánh mặt trời lúc lên cao cười, hai mắt sáng ngời, mị lực mà trí tuệ, đến khi cậu mười tám tuổi, cậu đã coi người chú này như người cha thứ hai, rốt cuộc trưởng thành, vào cái ngày cha mất đi, tay cậu cầm một bó nhanh thơm , chuẩn bị đưa tiễn người cha của cậu, rồi lại nghe được tin chú mất….
Sáng sớm ngày đó, cậu nhớ mang máng, tia nắng ban mai màu vàng óng ánh, chiếu vào hoa cẩm chướng chính mình trồng cho chú, đôi mắt của cậu rưng rưng, không có thời gian buồn bã đã nhớ tới, tại cái khe núi mưa to gió lớn nào đó, lão nhân này đang ôm chặt một cơ thể nhỏ bé đang sợ hãi, ngồi xổm trong mưa che đậy nhờ quần áo, đôi mắt chăm chú nhìn phong cảnh núi rừng phương xa, ánh mắt kiên định mà không sợ… Ngồi trong rừng sương mù mây đen.
Anh gào thét khóc lớn ba ngày ba đêm, đã từng một lần bởi vì mất đi cha đỡ đầu, mà mất đi phương hướng cuộc sống, người mình kính trọng nhiều năm dạy dỗ mình, tại sao lại tiêu tán trong gió? Nó sớm đã khắc sâu trong năm tháng, đông cứng sinh mệnh của anh, từ đó anh kế thừa giấc mộng của chú, quả thật gánh vác tất cả, cũng đón gió lướt sóng, sáng tạo ra một đoạn lại một đoạn truyền kỳ chuyện xưa Hoàn Cầu…
Như một mũi tên bắn thẳng về phía ngục giam, nhà tù trên đường núi! !
Trang Hạo Nhiên khẩn trương mà kích động nắm chặt tay lái, đạp mạnh chân ga, lại để cho xe chạy thẳng, hai mắt run rẩy đầy nước, nhớ tới vừa rồi Lãnh Mặc Hàn nói, chú của anh không chết, không chết… Rõ ràng không chết… Tại sao tất cả mọi người muốn gạt tôi? Tại sao? Đôi mắt của anh nhanh chóng tràn đây nước, nhịn xuống giọt nước mắt muốn chảy xuống, xe thắng gấp ở trước cổng nhà tù, kiềm chế cơ thể run rẩy vì kích động, khiếp sợ ngẩng đầu, nhìn về phía bức tường màu xám kia như là sắt thép, não bộ lúc này một trận mê muội, trái tim đau đến giống như vỡ vụn, anh nặng nề đẩy cửa xe ra, loạng choạng mà nhảy xuống xe, nhanh chóng chạy vọt tới cửa nhà tù ————