Hoàng hôn, ánh chiều tà chiếu trên mặt đất! !
Một chiếc xe cấp cứu dừng gấp ở bên ngoài bệnh viện, Trang Hạo Nhiên, Tô Lạc Hoành, Lâm Sở Nhai đã đứng đợi ở đó từ trước liền ùa lên, Tô Thụy Kỳ vào lúc này cùng Bác Dịch đồng thời đi tới, xe cấp cứu cùng bác sĩ, y tá cũng khẩn trương đi tới, cánh cửa xe nhanh chóng được mở ra, bác sĩ, y tá đẩy giường cấp cứu lên, Uyển Thanh nằm hôn mê ở trên giường, người đầy máu, sinh mệnh dường như rất yếu ớt————
“Trời ạ!” Đường Khả Hinh lúc này cũng nhanh chóng đi đến, vừa mới biết tin tức của Uyển Thanh từ Lãnh Mặc Hàn, cô chen vào đám người, hai mắt tràn đầy lệ nhìn Uyển Thanh thở thoi thóp, hai mắt cô không khỏi đỏ bừng lên! !
“Mau! !” Lãnh Mặc Hàn cũng nhanh chóng đi theo xe cấp cứu, toàn anh máu tươi, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi trên trán run rẩy rơi xuống nhưng hai tay vẫn nắm chắc tay cô gái đang nằm trên giường, bước chân nhanh theo bác sĩ vào bên trong phòng cấp cứu! !
Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, dẫn đường, sắc mặt nghiêm tuấn cùng đi vào bên trong! !
Bác Dịch khẩn trương đi cạnh giường, vội vã, run rẩy, dựa vào y thuật của anh, nhìn máu không ngừng chảy ra từ cánh tay Uyển Thanh, ngón tay nhẹ nhàng nắm vào khuỷu tay cô, cảm giác như bị gãy ra, hai mắt anh nóng lên, trong lòng nghĩ tình huống không ổn, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tô Thụy Kỳ một cái, Tô Thụy Kỳ cũng nhìn anh một cái, tay vô ý thức lại chạm vào tay còn lại của cô, phát hiện ra nó cũng bị gãy rời, trong tim của anh lạnh lẽo, tay lại chạm vào đầu gối của cô, nó cũng mềm nhũn ra…
Lãnh Mặc Hàn đau xót, ngẩng đầu cấp thiết nhìn hai người bọn họ, khẩn trương hỏi: “Tình huống thế nào?”
Hai mắt Tô Thụy Kỳ đảo một cái, mới nặng thở dốc đi vào phòng cấp cứu nhanh chóng nói: “Đi vào trước cấp cứu đã! ! Bảo toàn tính mạng người mới quan trọng, xương cốt của cô ấy rất yếu ớt, hơn nữa vì mất máu quá nhiều, cô ấy sống đến bây giờ đã không dễ dàng rồi!”
Nói xong, cửa phòng phẫu thuật mở ra! !
Bác sĩ, y tá cùng với phó viện trưởng nhanh chóng đi vào phòng cấp cứu, Tô Thụy Kỳ cũng tức khắc chào ông, ông ấy là bác sĩ giỏi nhất cả nước về mặt chỉnh hình, ông ấy có thể chữa trị tốt cho Uyển Thanh! !
Lãnh Mặc Hàn vừa muốn theo vào phòng phẫu thuật, lại bị y tá đẩy ra ngoài, phịch một tiếng đóng cửa lại, đèn đỏ chợt sáng lên.
“Mặc Hàn, cậu trúng đạn bị thương rồi! !” Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đi tới trước mặt của anh ấy, nắm chặt bờ vai của anh, nhìn quần áo màu đen của anh đều dính máu, lập tức gọi bác sĩ, y tá đưa anh ấy vào phòng bệnh…
Lãnh Mặc Hàn đẩy tay Trang Hạo Nhiên ra, bước nhanh tới cửa phòng cấp cứu, cũng không nói lời nào, chỉ là yếu ớt nhìn cửa phòng cấp cứu kia đóng chặt, có chút ký ức rốt cuộc tràn về, đó là một buổi sáng sớm, cha mẹ vừa mất, mình mặc đồ tang màu trắng, ôm ảnh chụp cha mẹ ảnh, núp trên sô pha, lệ rơi không ngừng…
“Anh ơi———— anh ơi ————” Âm thanh thanh thúy này phảng phất vang lên từ trong mộng.
Người con trai nằm trên sô pha, khẽ chớp mắt ướt, ôm khung ảnh cả nhà hạnh phúc, ngón tay khẽ nhúc nhích…
“Anh ơi———— mau cứu cứu em! ! Anh ơi! Dì muốn đem em đi! Anh ơi, em không muốn rời xa anh———— “
Một tiếng khóc lanh lảnh của một đứa trẻ con non nớt vang lên từ bên ngoài phòng.
Người con trai nằm trên ghế sô pha, cuối cùng cũng mờ mịt tỉnh dậy trong nước mắt, mở hai mắt mông lung ra, nhìn đồ vật quen thuộc xung quanh, lại vô ý thức tìm hình ảnh cô em gái, nửa đêm hôm qua cô bé còn dậy nói đói bụng, chính mình còn mở sữa cho nó uống, rồi nhìn cô bé ngoan ngoãn ngủ, mình ngồi trên sô pha đợi cha mẹ về…
“Anh ơi ———— Anh ơi ————“.
Tiếng gọi lanh lảnh của một cô bé đột nhiên vang lên rõ ràng ngay bên ngoài phòng.
Người con trai nhất thời rơi lệ đẩy cửa chạy ra ngoài, tức khắc nhìn thấy hoa phượng tím bay khắp mọi nơi, dường như bay đầy trời tuyết, phía trước có một chiếc xe tải chạy tới, có một đứa bé gái mặc váy màu tím đang trên xe tải, phất tay với anh trai, khóc lớn: “Anh ơi, mau cứu em, em không muốn xa anh đâu, em muốn cùng anh đợi cha mẹ về———— “
“Em gái! !” Người con trai vừa khóc vừa chạy như bay đuổi theo chiếc xe tải kia, nhìn em gái vừa khóc vừa vẫy tay, anh rơi lệ: “Em ơi! Em ơi ———— “
Lãnh Mặc Hàn kiềm chế nỗi thống khổ, gục đầu vào cửa, muốn vào lôi Uyển Thanh đi ra, toàn thân thể cảm thấy dằn vặt cùng đau xót, anh lại một trận đau lòng nghẹn ngào rơi lệ, nhiều năm qua vẫn luôn tìm kiếm em gái, vì thân phận đặc thù của mình nên chưa có đi xác nhận chỉ có khi nhìn cô em gái ngồi trước máy vi tính linh hoạt đánh bàn phím, nhìn biểu tình kia, anh lén lút núp trong bóng tối, tự hào cười.
Có ai có thể hiểu được tiếng lòng của người con trai này? Ngày trước, anh từng làm một số chuyện vô tình, anh muốn cả đời này yêu thương em gái mình nhưng cũng nơm nớp lo sợ, che chở từng li từng tí, rất sợ đến một ngày nào đấy không cẩn thận quấy nhiễu thượng đế thì thượng đế lại mang em gái đi mất…
“Mặc Hàn!” Trang Hạo Nhiên vươn tay xin lỗi, đau đớn nắm chặt bờ vai của anh, thở phì phò, đau lòng nói: “Tôi…Tôi… Tôi rất xin lỗi…”
Lâm Sở Nhai cùng Tào Anh Kiệt còn có Tô Lạc Hoành nhất thời cũng đau lòng đi tới phía sau anh, cũng nhẹ nắm bờ vai của anh, hai vành mắt đỏ, cúi đầu nhìn phía dưới…
“… … …” Lãnh Mặc Hàn chỉ nhìn vào cánh cửa kia, hai mắt lại lóe ra đau đớn, nhớ tới em gái ngồi ở trong xe tải kia khóc thương tâm phất tay, một khắc nghe câu kia: Anh ơi! Anh nhất định phải tới tìm em! Nhất định phải tới tìm em ———— Một giọt nước mắt của anh lại lăn xuống, thân thể một trận co quắp, hai tay nắm vào nhau khiến gân xanh nổi lên cuồn cuộn! !
Một tiếng bước chân vang lên! !
Viện trưởng lúc này, mới trở lại bệnh viện, dẫn hai y tá nhanh chóng đi tới, kinh ngạc hỏi chuyện gì xảy ra?
Lãnh Mặc Hàn trong nháy hai mắt lợi hại chợt lóe, lập tức xoay người, trừng mắt nhìn viện trưởng dường như xem việc này không có chuyện gì, anh tức giận, bước nhanh qua, nắm tay thật chặt mang theo nỗi phẫn giận, vung tay lên đấm thẳng vào ngực viện trưởng! !
“Phanh! ! !” Lồng ngực viện trưởng tức khắc nhận một quyền, cả người bỗng nhiên bay ra phía sau, phanh một trận đập xuống đất! !
Mọi người kinh hãi! !
Lãnh Mặc Hàn lại nổi giận gầm lên một tiếng, giận dữ muốn tiến lên, lôi viện trưởng dậy, muốn xé xác ông ta! !
“Mặc Hàn ————” Mọi người không muốn có án mạng nào, vội vã nắm chắc anh! !
Lãnh Mặc Hàn lại mãnh liệt đi về phía trước, lại tức khắc đánh vào lồng ngực của mình, đau đớn tỏa ra, máu trong nháy mắt lưu chuyển nhanh, đại não tê buốt, sắc mặt bắt đầu tái nhợt, thân thể lung lay sắp đổ ——
Bác Dịch bước nhanh đi tới trước mặt của anh, đỡ chặt thân thể anh dậy, tay không khỏi ấn vào lồng ngực anh, mới phát hiện ra máu là màu đen, anh lập tức sợ hãi kêu: “Chết rồi! ! Đạn có độc! Lập tức đưa đến phòng bệnh, mau! Chậm là không còn kịp đâu!”
“Cái gì?” Trang Hạo Nhiên đau lòng cùng khiếp sợ nhìn về phía anh kêu lên!
Cả người Lãnh Mặc Hàn đã ngã xuống, nằm trên mặt đất! !
“Mặc Hàn! !” Vô số người đau lòng chạy tới chỗ anh ấy, Trang Hạo Nhiên đỡ ngực anh ấy, có cảm giác bằng hữu muốn gặp chuyện không may, anh một trận rống giận kêu to: “Bác sĩ———— “
***
“Phanh! !” Một chén rượu đỏ, phịch một tiếng thủy tinh vỡ vụn trên sàn nhà.
Như Mạt mặc màu một cái váy trắng dài, nhìn thủy tinh vỡ tung tóe trên sàn nhà, hai mắt cô ta run rẩy, mới nhận được tin viện trưởng bị bắt lại, sau đó người hầu bên kia báo cáo rằng: “Giám độc Tưởng đang đi đến chỗ cô ở…”
Hai mắt cô ta không ngừng nháy, hai tay nắm tay vịn sô pha, thở phì phò, ngửa mặt suy nghĩ thật lâu, hai mắt kia tràn ngập mơ mộng và ôn nhu, đột nhiên trở nên sắc bén.
***
Mặt trời bắt đầu lặn, một chiếc xe Rolls-Royce màu đen chậm chạp đi về hướng tòa nhà cao cấp, có hơn trăm tầng chạm đến tận mây cao, không thể nhìn lên tầng thượng, mà Như Mạt vừa vặn ở tầng cao nhất, ngay trên tầng mây, Tưởng Thiên Lỗi mặt sắc lạnh lùng, ngồi ở sau xe, nhìn xe uyển chuyển lái vào đại sảnh của tòa nhà, hai tròng mắt anh nhanh chóng lóe ra ————
Thẩm Quân Dụ ngồi bên cạnh, thong thả đưa cho anh một phần văn kiện, yếu ớt nói: “Đây là tư liệu tôi mãi mới tra ra được, nếu cậu muốn đi gặp Như Mạt tiểu thư, vậy hãy xem trước đi…”
Tưởng Thiên Lỗi trầm mặc nhìn phía dưới, nhìn túi tài liệu màu xám kia, khuôn mặt căng ra, hai mắt run rẩy kích động, do dự cầm tài liệu lên, chậm chạp mở ra, từ bên trong rút lấy ra vài tờ tài liệu, chuẩn bị xem…