Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Văn Mẫu Lớp 10

Tóm tắt “Chuyện người con gái Nam Xương” của Nguyễn Dữ

Tác giả: Sachvui.Com
Thể loại: Sách Giáo Khoa
Chọn tập

Vũ Thị Thiết – người con gái xinh đẹp, thùy mị, nết na – quê ở Nam Xương, lấy chồng là Trương Sinh – con nhà hào phú. Chàng có tính đa nghi nhưng nàng luôn giữ gìn khuôn phép nên gia đình ấm êm thuận hòa. Thế rồi triều đình bắt Trương Sinh đi lính đánh giặc Chiêm, nàng ở nhà phụng dưỡng mẹ chồng và sinh một đứa con trai đặt tên là Đản. Mẹ chồng bệnh , nàng chăm sóc chu đáo. Mẹ chồng mất, nàng tế lễ tiếc thương. Giặc tan, Trương Sinh trở về. Chàng bế con đi thăm mộ mẹ và nghe đứa bé ngây thơ nói: “Trước đây thường có một người đàn ông đêm nào cũng đến, mẹ Đản ngồi cũng ngồi mẹ Đản đi cũng đi.”. Trương Sinh nghi vợ phản bội nên mắng nhiếc, đánh đuổi nàng. Họ hàng bênh vực nhưng chàng không nghe. Cuối cùng, nàng gieo mình xuống sông Hoàng Giang tự vẫn. Đêm đến đứa é chỉ bóng chàng trên vách và gọi là cha. Trương Sinh hiểu chuyện thì đã muộn. Thời gian sau, Phan Lang – người cùng làng với Vũ Nương – gặp nạn trôi dạt tới thủy cung. Chàng gặp lại Vũ Nương đang sống cùng Linh Phi và các nàng tiên. Vũ Nương bày tỏ tâm sự và nhờ gửi hộ chiếc trâm vàng cho Trương Sinh. Khi Phan Lang được Linh Phi đưa về trần, chàng kể lại cho Trương Sinh nghe. Trương Sinh lập đàn tràng tế lễ ở bến Hoàng Giang, Vũ Nương hiện về tạ tình chàng rồi biến mất.

Hoặc 

Vũ Thị Thiết tính thùy mị, nết na, xinh đẹp được Trương Sinh con nhà hào phú cưới về làm vợ. Trương Sinh có tính cả ghen nên nàng phải giũ gìn, lấy nhau chưa được bao lâu, Trường Sinh phải đi lính. Mẹ và vợ chàng rất lo lắng. Vũ Nương ở nhà sinh con trai và đặt tên là Đản. Bà mẹ vì nhớ thương con nên ốm đau bệnh tật, Vũ Nương hết lòng chăm sóc nhưng bà không qua khỏi. Giặc tan. Trường Sinh trở về, chàng bế con ra thăm mộ mẹ, thằng bé khóc không chịu theo. Trường Sinh gạn hỏi thì nó nói cha nó là một người đàn ông, đêm đêm thường đến với mẹ. Trường Sinh giận lắm, đinh ninh là vợ hư, cứ thế nhiếc móc, đánh đập rồi đuổi Vũ Nương ra khỏi nhà. Vũ Nương phẫn uất gieo mình xuống dòng sông Hoàng Giang tự vẫn. Một đêm, dưới ngọn đèn khuya, chợt đứa con chỉ vào bóng chàng trên vách mà nói đó là cha Đản. Trường Sinh bấy giờ mới tỉnh ngộ, thấu nỗi oan của vợ nhưng đã muộn. Phan Lang lúc trước làm đầu mục ở bến đò Hoàng Giang. Có lần cứu vợ vua biển, nay đắm thuyền được cứu sống để đền ơn. Trong bữa tiệc, chàng gặp lại Vũ Nương. Vũ Nương nhờ Phan Lang nói với Trường Sinh lập đàn giải ơn để nàng về. Trường Sinh làm theo, Vũ Nương hiện lên lộng lẫy, cơ hoa tán lọng, nói mấy lời rồi biến mất

Vũ Thị Thiết – người con gái xinh đẹp, thùy mị, nết na – quê ở Nam Xương, lấy chồng là Trương Sinh – con nhà hào phú. Chàng có tính đa nghi nhưng nàng luôn giữ gìn khuôn phép nên gia đình ấm êm thuận hòa. Thế rồi triều đình bắt Trương Sinh đi lính đánh giặc Chiêm, nàng ở nhà phụng dưỡng mẹ chồng và sinh một đứa con trai đặt tên là Đản. Mẹ chồng bệnh , nàng chăm sóc chu đáo. Mẹ chồng mất, nàng tế lễ tiếc thương. Giặc tan, Trương Sinh trở về. Chàng bế con đi thăm mộ mẹ và nghe đứa bé ngây thơ nói: “Trước đây thường có một người đàn ông đêm nào cũng đến, mẹ Đản ngồi cũng ngồi mẹ Đản đi cũng đi.”. Trương Sinh nghi vợ phản bội nên mắng nhiếc, đánh đuổi nàng. Họ hàng bênh vực nhưng chàng không nghe. Cuối cùng, nàng gieo mình xuống sông Hoàng Giang tự vẫn. Đêm đến đứa é chỉ bóng chàng trên vách và gọi là cha. Trương Sinh hiểu chuyện thì đã muộn. Thời gian sau, Phan Lang – người cùng làng với Vũ Nương – gặp nạn trôi dạt tới thủy cung. Chàng gặp lại Vũ Nương đang sống cùng Linh Phi và các nàng tiên. Vũ Nương bày tỏ tâm sự và nhờ gửi hộ chiếc trâm vàng cho Trương Sinh. Khi Phan Lang được Linh Phi đưa về trần, chàng kể lại cho Trương Sinh nghe. Trương Sinh lập đàn tràng tế lễ ở bến Hoàng Giang, Vũ Nương hiện về tạ tình chàng rồi biến mất.

Hoặc 

Vũ Thị Thiết tính thùy mị, nết na, xinh đẹp được Trương Sinh con nhà hào phú cưới về làm vợ. Trương Sinh có tính cả ghen nên nàng phải giũ gìn, lấy nhau chưa được bao lâu, Trường Sinh phải đi lính. Mẹ và vợ chàng rất lo lắng. Vũ Nương ở nhà sinh con trai và đặt tên là Đản. Bà mẹ vì nhớ thương con nên ốm đau bệnh tật, Vũ Nương hết lòng chăm sóc nhưng bà không qua khỏi. Giặc tan. Trường Sinh trở về, chàng bế con ra thăm mộ mẹ, thằng bé khóc không chịu theo. Trường Sinh gạn hỏi thì nó nói cha nó là một người đàn ông, đêm đêm thường đến với mẹ. Trường Sinh giận lắm, đinh ninh là vợ hư, cứ thế nhiếc móc, đánh đập rồi đuổi Vũ Nương ra khỏi nhà. Vũ Nương phẫn uất gieo mình xuống dòng sông Hoàng Giang tự vẫn. Một đêm, dưới ngọn đèn khuya, chợt đứa con chỉ vào bóng chàng trên vách mà nói đó là cha Đản. Trường Sinh bấy giờ mới tỉnh ngộ, thấu nỗi oan của vợ nhưng đã muộn. Phan Lang lúc trước làm đầu mục ở bến đò Hoàng Giang. Có lần cứu vợ vua biển, nay đắm thuyền được cứu sống để đền ơn. Trong bữa tiệc, chàng gặp lại Vũ Nương. Vũ Nương nhờ Phan Lang nói với Trường Sinh lập đàn giải ơn để nàng về. Trường Sinh làm theo, Vũ Nương hiện lên lộng lẫy, cơ hoa tán lọng, nói mấy lời rồi biến mất

Chọn tập
Bình luận