Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Văn Mẫu Lớp 10

Tưởng tượng cuộc gặp gỡ của Mị Châu và Trọng Thủy ở chốn thủy cung sau cái chết của Trọng Thủy

Tác giả: Sachvui.Com
Thể loại: Sách Giáo Khoa
Chọn tập

Trọng Thủy sau khi tưởng nhầm bóng dáng người vợ mà nhảy xuống giếng tự vẫn xác vữa ra, thấm xuống dòng nước ngầm đổ ra biển, được Rùa Vàng hóa phép cho hồn nhập lại xác và ban cho khả năng sống dưới nước. Còn về phần Mị Châu, vua Thủy Tề thương tình nàng cả tin, ngây thơ lại có phần xinh đẹp, hiền diệu nên nhận làm con gái. Nhưng kể từ ngày đó, nàng không nói lấy một lời, ánh mắt buồn rười rượi luôn ngắm chiếc áo lông ngỗng.

Trọng Thủy sau khi xuống thủy cung, được Rùa Vàng báo tin Mị Châu đang ở chỗ vua Thủy Tề. Nghe vậy, chàng vui mừng khôn xiết toan đi tìm Mị Châu, Rùa Vàng cản lại: “Thủy cung người trần mắt thịt vào đã khó, ngươi từng gây tội vào lại càng khó”. Trọng Thủy gặng hỏi, Rùa Váng đáp lời: “Muốn vào đó ngươi phải để lại đôi mắt của mình”. Trọng Thủy lặng đi một hồi, cất giọng:

– Ta không tiếc gì, tấm thân này gây nên tội, đôi mắt này trả lại cát bụi. Nhưng, xin để ta được nhìn thấy nàng, cho thỏa lòng nhớ nhung, chuộc tội với nàng, nói lời yêu thương ta nợ nàng bấy lâu, rồi người có thể lấy đi tất cả.

Rùa Vàng cảm động:

– Trọng Thủy ơi Trọng Thủy, tình phu thê các ngươi cảm động trời xanh cớ chi phải gây nên tội, đi đi, ngươi và nàng Mị Châu sẽ bình an.

Trọng Thủy nghe vậy liền cảm tạ rồi từ biệt Rùa Vàng. Không biết qua bao lâu, qua bao nhiêu núi, bao nhiêu rặn san hô, chàng đứng trước một cánh cổng. Cánh cổng này cao tầm 7-8 trượng, bên trên khảm ngọc trai cùng các hoa văn chỉ thuộc về thủy cung. Trước cổng, chàng gặp hai người lính. Họ nom kì lạ: mặc giáp đỏ, đầu có râu, tay cầm vũ khí bằng vàng sáng loáng. Trọng Thủy kể lại lời dặn dò của Rùa Vàng và được cho phép vào.

Bước qua khỏi cánh cổng, chàng có thể nhận thấy sự trù phú nơi đây. Không gian thoáng đãng, xinh đẹp. Ánh sáng chiếu qua làn nước trong vắt phản chiếu trên những cành san hô ánh lên sắc màu vui tươi nhưng cao quý. Những sinh vật tấp nập di chuyển, chuyện trò, quả thật lạ! Nhưng chàng nào có tâm trạng thưởng thức, đôi mắt chàng dáo dác tìm kiếm một bóng hình, một mùi hương hoa nhài thoang thoảng chỉ thuộc về nàng. Bất chợt, đồng tử chàng giãn ra – chàng thấy nàng. Giây phút ấy, cả thế giới như dừng lại, nàng ngồi ấy, vẫn yên bình như xưa. Chàng bước tới sau Mị Châu, sự mâu thuẫn bỗng dấy lên thay cho những nhớ nhung ban đầu. Trọng Thủy băng khoăn không biết nên ôm, nên gọi tên nàng hay chàng có thể cài lên tóc nàng bông hoa nhài như chàng hay làm. Như nhận thấy có gì lạ, Mị Châu xoay người. Mắt hai người đối nhau, như là hai vòng xoáy sâu thẳm, tuy thâm sâu nguy hiểm nhưng lại kiến ta nhìn vào. Nhưng lạ thay, Mị Châu không như Trọng Thủy, nàng lãnh đạm và thờ ơ như biết trước mọi việc, nàng thả tay đánh rơi chiếc áo lông ngỗng như buông xuôi mọi viêc. Thấy vậy, Trọng Thủy đâu lòng lên tiếng:

– Mị Châu – giọng chàng run lên, vừa là niềm nhung nhớ vừa là nỗi sợ nàng hận chàng.

Mị Châu im lặng, mắt nàng sâu hun hút và buồn rười rượi nhìn chàng. Giọng nàng trong vắt cất lên:

– Trọng Thủy, chàng đến đây làm gì?

– Ta…

– Đến để nói lời xin lỗi? – Mị Châu chấp vấn.

Ai bảo con người có thất tình lục dục để bao nhiêu nỗi nhớ nhung ân hận, nuối tiếc khi chưa gặp nhau hóa thành bọt nước mà tan biến. Trọng Thủy đâu lòng, giọng chàng nhẹ hơn hẳn:

– Đúng, ta muốn nói với nàng một lời xin lỗi. Ta không mong nàng tha thứ chỉ mong nàng biết ta ân hận nhường nào. Tại sao ta lại ngu dốt không nhận ra thiếu đi nàng ta chẳng là gì trong nhung gấm lụa là.

Cho dù nước biển có lạnh giá nhưng trái tim Mị Châu vẫn được sưởi ấm bằng những lời nói đó, nhưng sao:

– Thiếp biết, nhưng nó chẳng thay đổi được gì, Thiếp giờ mang tội phản quốc, là tội đồ của nước nhà, lưỡi kiếm lạnh ngắt của vua cha đã chém vào người thiếp. Âu lạc giờ là giang sơn của kẻ thù – cha chàng. Thử hỏi làm sao thiếp có thể tiếp tục chờ chàng, trông mong hai chúng ta thành toàn?

– Ta không thiết tất cả. Là ta sai, ta lừa nàng, ta không đáng. Gặp được nàng rồi, ta coi như mãn nguyện. Tình nghĩa phu thê chúng…

”Phu thê” hai từ này có biết bao ý nghĩa. Tuy là phu thê nhưng là hai thế giới. Ngàn đứng đó, vẫn xinh đẹp trong làn trong xanh, còn chàng tiều tụy, xơ xác đứng trong một góc tối. Chiếc áo nãy giờ vẫn nằm yên dưới đất bỗng rách toạc, có lẽ những đường chỉ đã quá đỗi mục nát hay là nó không còn vấn vương những chiếc lông ngỗng đang yếu ớt bám vào. Làn nước dịu dàng quanh quẩn bên hai người cũng nhẹ nhàng nâng niu từng chiếc lông cuốn chúng đi xa. Mị Châu ất giọng cắt ngang lời Trọng Thủy:

– Tình nghĩa phu thê trăm năm không dứt – Nước mắt nàng lặng lẽ chảy ròng, Bao nhiêu tủi hờn giờ mới để chàng thấy – Trái tim thiếp một lòng theo chàng, nhưng thiếp không biết từ khi nào chuyện của giang sơn và đôi ta đã không còn là hai chuyện tách biệt. Thiếp yêu chàng nhưng không cam đảm để quay đầu.

Trọng Thủy kéo Mị Châu vào lòng. Chỉ có giây phút này chàng mới cảm thấy an toàn, như ôm cả thế giới vào lòng. Hai người vỡ òa, có yêu, có hận, có tiếc nuối, nhớ nhung và cả trách nhiệm

Trọng Thủy bước ra khỏi thủy cung, mỉm cười, thân thể hóa thành cát bụi, để mặc dòng nước cuốn đi. Dòng nước ấy hiền hòa, trong xanh mà đơn thuần như tấm lòng Mị Châu ôm ấp tâm hồn chàng. Cuốn đi nước mắt, nỗi buồn cùng tình yêu hai người. Để rồi khi nghe thấy tiếng sóng rì rào, ta lại buồn man mác, nỗi buồn ”Tình yêu đã quá lỡ là”.

Trọng Thủy sau khi tưởng nhầm bóng dáng người vợ mà nhảy xuống giếng tự vẫn xác vữa ra, thấm xuống dòng nước ngầm đổ ra biển, được Rùa Vàng hóa phép cho hồn nhập lại xác và ban cho khả năng sống dưới nước. Còn về phần Mị Châu, vua Thủy Tề thương tình nàng cả tin, ngây thơ lại có phần xinh đẹp, hiền diệu nên nhận làm con gái. Nhưng kể từ ngày đó, nàng không nói lấy một lời, ánh mắt buồn rười rượi luôn ngắm chiếc áo lông ngỗng.

Trọng Thủy sau khi xuống thủy cung, được Rùa Vàng báo tin Mị Châu đang ở chỗ vua Thủy Tề. Nghe vậy, chàng vui mừng khôn xiết toan đi tìm Mị Châu, Rùa Vàng cản lại: “Thủy cung người trần mắt thịt vào đã khó, ngươi từng gây tội vào lại càng khó”. Trọng Thủy gặng hỏi, Rùa Váng đáp lời: “Muốn vào đó ngươi phải để lại đôi mắt của mình”. Trọng Thủy lặng đi một hồi, cất giọng:

– Ta không tiếc gì, tấm thân này gây nên tội, đôi mắt này trả lại cát bụi. Nhưng, xin để ta được nhìn thấy nàng, cho thỏa lòng nhớ nhung, chuộc tội với nàng, nói lời yêu thương ta nợ nàng bấy lâu, rồi người có thể lấy đi tất cả.

Rùa Vàng cảm động:

– Trọng Thủy ơi Trọng Thủy, tình phu thê các ngươi cảm động trời xanh cớ chi phải gây nên tội, đi đi, ngươi và nàng Mị Châu sẽ bình an.

Trọng Thủy nghe vậy liền cảm tạ rồi từ biệt Rùa Vàng. Không biết qua bao lâu, qua bao nhiêu núi, bao nhiêu rặn san hô, chàng đứng trước một cánh cổng. Cánh cổng này cao tầm 7-8 trượng, bên trên khảm ngọc trai cùng các hoa văn chỉ thuộc về thủy cung. Trước cổng, chàng gặp hai người lính. Họ nom kì lạ: mặc giáp đỏ, đầu có râu, tay cầm vũ khí bằng vàng sáng loáng. Trọng Thủy kể lại lời dặn dò của Rùa Vàng và được cho phép vào.

Bước qua khỏi cánh cổng, chàng có thể nhận thấy sự trù phú nơi đây. Không gian thoáng đãng, xinh đẹp. Ánh sáng chiếu qua làn nước trong vắt phản chiếu trên những cành san hô ánh lên sắc màu vui tươi nhưng cao quý. Những sinh vật tấp nập di chuyển, chuyện trò, quả thật lạ! Nhưng chàng nào có tâm trạng thưởng thức, đôi mắt chàng dáo dác tìm kiếm một bóng hình, một mùi hương hoa nhài thoang thoảng chỉ thuộc về nàng. Bất chợt, đồng tử chàng giãn ra – chàng thấy nàng. Giây phút ấy, cả thế giới như dừng lại, nàng ngồi ấy, vẫn yên bình như xưa. Chàng bước tới sau Mị Châu, sự mâu thuẫn bỗng dấy lên thay cho những nhớ nhung ban đầu. Trọng Thủy băng khoăn không biết nên ôm, nên gọi tên nàng hay chàng có thể cài lên tóc nàng bông hoa nhài như chàng hay làm. Như nhận thấy có gì lạ, Mị Châu xoay người. Mắt hai người đối nhau, như là hai vòng xoáy sâu thẳm, tuy thâm sâu nguy hiểm nhưng lại kiến ta nhìn vào. Nhưng lạ thay, Mị Châu không như Trọng Thủy, nàng lãnh đạm và thờ ơ như biết trước mọi việc, nàng thả tay đánh rơi chiếc áo lông ngỗng như buông xuôi mọi viêc. Thấy vậy, Trọng Thủy đâu lòng lên tiếng:

– Mị Châu – giọng chàng run lên, vừa là niềm nhung nhớ vừa là nỗi sợ nàng hận chàng.

Mị Châu im lặng, mắt nàng sâu hun hút và buồn rười rượi nhìn chàng. Giọng nàng trong vắt cất lên:

– Trọng Thủy, chàng đến đây làm gì?

– Ta…

– Đến để nói lời xin lỗi? – Mị Châu chấp vấn.

Ai bảo con người có thất tình lục dục để bao nhiêu nỗi nhớ nhung ân hận, nuối tiếc khi chưa gặp nhau hóa thành bọt nước mà tan biến. Trọng Thủy đâu lòng, giọng chàng nhẹ hơn hẳn:

– Đúng, ta muốn nói với nàng một lời xin lỗi. Ta không mong nàng tha thứ chỉ mong nàng biết ta ân hận nhường nào. Tại sao ta lại ngu dốt không nhận ra thiếu đi nàng ta chẳng là gì trong nhung gấm lụa là.

Cho dù nước biển có lạnh giá nhưng trái tim Mị Châu vẫn được sưởi ấm bằng những lời nói đó, nhưng sao:

– Thiếp biết, nhưng nó chẳng thay đổi được gì, Thiếp giờ mang tội phản quốc, là tội đồ của nước nhà, lưỡi kiếm lạnh ngắt của vua cha đã chém vào người thiếp. Âu lạc giờ là giang sơn của kẻ thù – cha chàng. Thử hỏi làm sao thiếp có thể tiếp tục chờ chàng, trông mong hai chúng ta thành toàn?

– Ta không thiết tất cả. Là ta sai, ta lừa nàng, ta không đáng. Gặp được nàng rồi, ta coi như mãn nguyện. Tình nghĩa phu thê chúng…

”Phu thê” hai từ này có biết bao ý nghĩa. Tuy là phu thê nhưng là hai thế giới. Ngàn đứng đó, vẫn xinh đẹp trong làn trong xanh, còn chàng tiều tụy, xơ xác đứng trong một góc tối. Chiếc áo nãy giờ vẫn nằm yên dưới đất bỗng rách toạc, có lẽ những đường chỉ đã quá đỗi mục nát hay là nó không còn vấn vương những chiếc lông ngỗng đang yếu ớt bám vào. Làn nước dịu dàng quanh quẩn bên hai người cũng nhẹ nhàng nâng niu từng chiếc lông cuốn chúng đi xa. Mị Châu ất giọng cắt ngang lời Trọng Thủy:

– Tình nghĩa phu thê trăm năm không dứt – Nước mắt nàng lặng lẽ chảy ròng, Bao nhiêu tủi hờn giờ mới để chàng thấy – Trái tim thiếp một lòng theo chàng, nhưng thiếp không biết từ khi nào chuyện của giang sơn và đôi ta đã không còn là hai chuyện tách biệt. Thiếp yêu chàng nhưng không cam đảm để quay đầu.

Trọng Thủy kéo Mị Châu vào lòng. Chỉ có giây phút này chàng mới cảm thấy an toàn, như ôm cả thế giới vào lòng. Hai người vỡ òa, có yêu, có hận, có tiếc nuối, nhớ nhung và cả trách nhiệm

Trọng Thủy bước ra khỏi thủy cung, mỉm cười, thân thể hóa thành cát bụi, để mặc dòng nước cuốn đi. Dòng nước ấy hiền hòa, trong xanh mà đơn thuần như tấm lòng Mị Châu ôm ấp tâm hồn chàng. Cuốn đi nước mắt, nỗi buồn cùng tình yêu hai người. Để rồi khi nghe thấy tiếng sóng rì rào, ta lại buồn man mác, nỗi buồn ”Tình yêu đã quá lỡ là”.

Chọn tập
Bình luận
× sticky