Sau khi thấy cái chết của người yêu chàng vô cùng đau khổ, dằn vặt và hối hận vì mình đã gây ra cái chết của người yêu. Và chàng đã nhảy xuống giếng Loa Thành tự tử – nơi mà Mị Châu đã chết vì quá yêu và nhớ người yêu.
Sau một hồi mê man, tỉnh dậy Trọng Thủy thấy mình đang ở dưới đáy giếng và có thể đi lại, hít thở dưới nước bình thường như trên cạn. Đáy giếng sâu hun hút, không cách nào lên trên. Xung quanh thì mờ ảo, sau một hồi quan sát mãi sau Trọng Thủy mới tìm thấy một lối nhỏ vừa cho một người đi. Chàng mạnh dạn bước qua lối đó và thấy bên kia là một thế giới rộng lớn: xung quanh toàn nước và những sinh vật tuyệt đẹp nơi thủy cung. Ờ đó có rất nhiều loài cá đẹp và đầy màu sắc. Đột nhiên, chàng chợt nhận ra rằng mình có thể hiều được những loài cá này đang nói gì. Cuối cùng, Trọng Thủy đã nghe và hiểu đươc phần nào cuộc sống của Mị Châu ở thủy cung. Và chàng đã tìm mọi cách đề có thể vào đươc thủy cung và gặp nàng…Sau bao khó khăn gian khổ cuối cùng, chàng cũng đã vào được thuỷ cung. Đến cổng, chàng bị hai thuỷ thần chặn lại và hỏi:
– Ngươi là ai? Xuống đây để làm gì?
Nghe những lời nói chân thành của Trọng Thuỷ hai vị thuỷ thần cảm động cho Trọng Thuỷ vào. Vào đến trong, chàng cảm thấy thật ngỡ ngàng, kinh ngạc trước cảnh đẹp còn hơn cả hoàng cung, một vẻ đẹp thần tiên mà hồi nhỏ chàng đã tưng mơ ước một lần được xem. Trước mặt chàng, cá nối đuôi nhau vui đùa nhảy múa, xa xa là khu vườn đầy loài hoa kì lạ…và ở đó giữa khu vườn có một người ngồi mơ mộng (chính là Mị Châu). Vừa nhìn thấy nàng Trọng Thuỷ đã nhận ra, chàng vui mừng reo lên như đứa trẻ vội chạy đến gần nàng. Nghe lời gọi da diết của Trọng Thuỷ, tình yêu sét đánh lại trỗi dậy, nhưng nàng không tin sao chàng lại xuống được đây. Mỗi lúc tiếng gọi lại to hơn, da diết hơn, nàng không thể nhầm được nàng quay lại thì nhìn thấy Trọng Thuỷ đang ở ngay trước mặt mình. Hai người nhìn nhau lặng một hồi rồi khóc. Cảnh vật như dừng lại.
– Ôi, nàng ơi! –Trọng Thuỷ nói – Xa nàng bao nhiêu lâu mà ta vẫn rất nhớ nàng, ta ăn không ngon ngủ không yên, ngày đêm nhớ mong nàng, vì quá yêu nàng mà ta đã lầm tưởng bóng nàng dưới đáy giếng rồi nhảy xuống tự tử. Nay ta đã được gặp lại nàng, lòng ta sung sướng biết bao.
– Mị Châu đáp: Chàng ơi, thiếp cũng vậy, thiếp cũng nhớ chàng da diết, thiếp cũng không ăn không ngủ, ngày đêm đều nhớ tới chàng, ngày nào thiếp cũng ra đây ngắm nhìn cảnh vật nhìn những đôi cá tung tăng bơi lội nhảy múa mà nhớ đến những ngày chúng ta vui vẻ bên nhau. Ôi! Nhưng thật chớ trêu, thiếp nay đã mang danh tội đồ của đất nước, thiếp khó lòng mà có thể chung sống với kẻ thù của dân tộc mình. Sao chàng lại nhẫn tâm lừa dối thiếp khiến thiếp đau khổ? Thiếp thật ngu ngốc vì tình yêu mà nghe theo chàng!
Nghe những lời đó, Trọng Thuỷ bỗng nhói đau trong tim, xót xa, ân hận vô cùng.
– Nàng ơi! Tình yêu của ta thần linh có thể chứng giám… Ta thật ân hận khi nghe theo lời vua cha nhưng nàng hãy hiểu cho ta, tha thứ cho ta, phải lừa dối nàng, lòng ta đau như cắt nhưng đó là mệnh lệnh của vua cha, là áp lực của của cha và của cả thần dân ta, lòng ta vô cùng bối rối, trong lúc tâm trí hỗn loạn, ta đã có một quyết định sai lầm, Nàng có biết ta đã chịu dày vò, bị dằn vặt như thế nào không? Ta phải chịu áp lực kinh khủng không tưởng tượng nổi, trong lòng ta luôn có nàng. Nếu ta có lời gì sai trái ta xin chịu mọi hình phạt kinh khủng nhất. Ta thật sự xin lỗi.
Mị Châu mắt ướt lệ, giọng nghen ngào:
– Thiếp tin vào tình yêu của chàng, tin rằng những tình cảm trước kia chàng dành cho thiếp là chân thật không giả dối. Thiếp cũng biết một đấng nam nhi phải lấy sự nghiệp, giang sơn của mình làm trọng. Nếu thiếp vẫn theo chàng thì có lẽ thiếp sẽ bị ngàn đời nguyền rủa, vạn lời phỉ nhổ, muôn đời không dung. Thiếp đã vì tình cảm mà đem đất nước giao cho kẻ thù. Mà thiếp theo chàng lần nữa thì sẽ bị chàng lừa dối lần nữa vì thiếp quá ngu ngốc khi yêu chàng. Ôi! thật bất công.
Thanh minh, thuyết phục Mị Châu một hồi mà không được. Trọng Thuỷ đi đến quyết định táo bạo.
– Ta thề rằng sẽ không bao giờ lừa dối nàng nữa. Nếu nàng vẫn chưa hẳn tin ta, vẫn sợ những lời đàm tiếu thì nàng hãy cùng lên gặp thượng đế xin người cho chúng ta được ở bên nhau.
Mặc dù Mị Châu rất muốn đi cùng Trọng Thủy nhưng vì nghĩ đến chuyện Trọng Thủy đã lừa dối mình và vua cha, và liệu Trọng Thủy có nói thật không, có lừa dối mình thêm một lần nữa không?…… Nên Mị Châu đã có một câu trả lời cho chính mình….. nàng đã nói với Trọng Thủy rằng :
– Chàng ơi! Thiếp cảm thấy chúng ta không thể ở bên nhau thêm được nữa…
Sau khi nghe xong những câu nói như sét đánh ngang tại của Mị Nương, Trọng Thủy đã rất đau lòng và dường như không thể tin được vào tai mình:
– Ta không tin…ta đã phải vươt qua bao khó khăn để đến đươc đây.. vậy mà nàng lại nói với ta những câu như thế ư!…. Bây giờ nàng muốn ta phải làm sao khi đoạn đường ta đi không có nàng ở bên chứ?
Mị Nương nói tiếp:
– Thiếp sẽ đi theo con đường riêng của thiếp còn chàng hãy đi theo con đường của chàng và tìm một người mới…Chúc chàng hạnh phúc…
Sau khi nói xong. Mị Nương và thủy cung tự nhiên biến mất. Bây giờ Trọng Thuỷ còn lại một mình: Buồn rầu, khổ não, Trọng Thuỷ mong ước nước biển ngàn năm sẽ xoá sạch lầm lỗi của mình.