Ngoài trời mưa nhè nhẹ, rả rích, thời tiết cuối thu lành lạnh khiến người ta nao lòng vì những cảm xúc bất chợt và khó tả. Ngồi trong gác xép nhỏ, lặng yên nghe những tiếng xè xè không rõ hẳn câu phát ra từ chiếc radio cũ kĩ, hướng mắt xuống đường nhìn dòng người đi lại hối hả, vội vã, tôi bỗng nhiên nghĩ về bản thân, về gia đình, trường lớp, bạn bè, thầy cô và cả về quãng thời gian tuổi học trò vô tư mà tôi đang trải qua, bỗng nhiên cảm thấy mình thật già dặn, dù mới chỉ là cô bé học sinh cuối cấp 2, bước vào cái tuổi mới lớn, cái tuổi ẩm ương, dở ông dở thằng, suy nghĩ vẩn vơ…
Quãng thời gian đi học luôn là quãng thời gian đẹp đẽ nhất, với một nhóm bạn lúc nào cũng túm tụi cùng nhau, đi đâu cũng kè kè với nhau, với những lần bị phạt mà vẫn cười khúc khích, về một cậu bạn nào đó, với những vấn vương trong lòng, một chút nắng để say nhẹ, với cái thinh thích của tuổi học trò thật hồn nhiên, thơ ngây.Tôi nghĩ về những hôm cả lớp lao động, mệt nhưng mà vui, nghĩ về những lần tổ chức liên hoan, cô giáo chủ nhiệm hiền hòa vui tính, nghĩ về những hoạt động của trường, cả lớp hăng hái tham gia, mỗi người góp một ý kiến,..những lần như thế, tôi cứ ước mãi thời gian đừng trôi, để cứ làm một đứa học sinh thôi, không cần lớn lên, không muốn trưởng thành để rồi bị cuốn vào những vòng xoay của thời gian, bộn bề công việc để rồi tiếc nuối những năm tháng tuổi thơ. Với tôi tuổi học trò là những ngày trống tiết, cả lớp rủ nhau đá bóng, trai gái với nhau, không phân biệt gì cả, để rồi đứa nào đứa đấy lem luốc, mệt lả mà ngồi bệt xuống đất, nhìn nhau cười. Là những lần không thuộc bài , bị phạt đứng bê chậu nước, cả lớp ở dưới chọc cho cười mà đổ hết nước ra lớp. Là hình bóng cậu bạn cùng bàn có nụ cười lung linh như nắng, làm tim tôi khẽ lạc một nhịp, nhưng chỉ dám thích thầm mà không dám nói ra mà cứ bị mấy đứa trong lớp gán ghép thành một đôi, ngoài miệng thì chối mà trong lòng cứ vui như Tết. Là những kỉ niệm với cô giáo chủ nhiệm hiền ơi là hiền, luôn bênh vực chúng tôi,…Ngôi trường này, lớp học này, sau này phải xa mà không nỡ, cứ nghĩ đến ngày ấy, tôi lại rất sợ, không chịu được cảnh chia xa…Chiếc radio cũ kĩ vang lên câu hát: ”Lang thang đi trên sân trường vắng, nhặt cành phượng hồng còn vương nơi này, tạm biệt từng lớp học buồn giờ chia tay rồi …” cảm xúc lại thêm dâng trào sao xuyến, mưa thêm nặng hạt, tôi nhận ra dòng thời gian cứ tuần hoàn, lặng lẽ trôi đi mãi sự lưu luyến của con người mà không sao níu lại được, hết mùa hạ này sẽ đến mùa hạ khác, cái mùa hạ năm ấy, sẽ mãi chẳng bao giời quay lại cả, bổng trân trọng hơn những giây phút vui vẻ thời đi học, vì tôi sợ, một ngày nào đó, tôi sẽ thấy, vẫn ngôi trường ấy, vẫn lớp học ấy, bàn ghế ấy, nhưng là một cô bé khác, gương mặt vui vẻ, ngây thơ, lơ đễnh không chăm chú nghe giảng, giống như tôi của hiện tại.
Cuộc đời mỗi người giống như chuyến tàu tốc hành, cảnh vật dù đẹp đến mấy cũng phải rời xa, tuổi học trò cũng vậy, sẽ chỉ còn là những lưu bút, cánh phượng đỏ ép trên trang giấy, sẽ chỉ còn là những kí ức tươi đẹp luôn in dấu mãi trong lòng của mỗi người mà thôi.