Editor: May
Trong lòng mãnh liệt dâng lên ý niệm muốn bá chiếm cô, hủy diệt cô tàn phá cô.
Khắc chế, ở một khắc này hoàn toàn rời khỏi Phong Thánh.
Cả người Lạc Ương Ương căng chặt, thật sự sắp không chịu nổi, hơn nữa đầu vai anh đang ở bên môi, cô theo phản xạ há miệng liền dùng lực cắn lên.
Nháy mắt tiếp theo, hương vị huyết tinh xâm nhập vào trong miệng.
Tay chân Lạc Ương Ương cùng sử dụng gắt gao bám vào Phong Thánh, mắt to hắc diệu thạch chợt lóe, vừa định muốn buông răng ra, nhưng lại càng dùng sức cắn xuống: “Ưm……”
Điên rồi, Phong Thánh sẽ lộng điên cô.
“Tê……” Lạc Ương Ương cắn đến rất mạnh, ánh mắt Phong Thánh tối sầm lại, nhưng tuyệt đối không phải đau.
Đêm, rất dài rất dài.
Hai tiếng sau, Lạc Ương Ương mất khống chế đau khóc thành tiếng, co rút thân mình nhỏ cầu Phong Thánh buông tha cô.
Nhưng, cô càng khóc, Phong Thánh lại càng điên cuồng, càng không muốn buông tha cô, buộc cô cùng nhau trầm luân với anh.
Sáng sớm ngày hôm sau, mở mắt ra trước chính là Phong Thánh.
Anh nhìn Lạc Ương Ương nằm sấp ở ngực anh, ngủ đến thâm trầm, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của cô thật lâu không chuyển mắt.
Làn da cô rất tốt thủy nộn thủy nộn, khí sắc cũng không tồi, khuôn mặt nhỏ hồng nhuận nhuận, chọc đến Phong Thánh nhịn không được vươn ma trảo về phía cô.
Xúc cảm trơn mềm cực tốt, Phong Thánh yêu thích không buông tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô.
Có lẽ là bị sờ đến có chút ngứa, lông mi Lạc Ương Ương run rẩy chui vào trong lòng ngực của Phong Thánh, cái mũi nhỏ còn cọ cọ ở trước ngực cơ bắp rắn chắc của anh.
Phong Thánh cho rằng Lạc Ương Ương là muốn tỉnh, lập tức rút tay cứng đờ ở giữa không trung vè, nhìn nửa ngày lại phát hiện Lạc Ương Ương lại ngủ thiếp đi, hoàn toàn không có tỉnh lại.
“Vật nhỏ.” Ánh mắt vẫn luôn lạnh băng của Phong Thánh mềm nhẹ đi không ít, tối hôm qua mãi cho đến sáng mới hôm sau anh mới buông tha cho cô, phỏng chừng cô là mệt muốn chết rồi.
Anh cũng không có đánh thức Lạc Ương Ương, sau khi thật cẩn thận lay cô từ trên người xuống, liền tay chân nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ của cô.