Editor: May
Cô đứng ở trên sô pha còn cao hơn Phong Thánh non nửa cái đầu, liền nhìn thấy Phong Thánh lập tức đi về phía cô.
Sau đó.
Anh đi tới từ phía sau cách lưng ghế sô pha, anh duỗi tay liền nâng ở dưới mông đùi cô.
Khi Lạc Ương Ương mở to mắt to mê mang, không rõ Phong Thánh muốn làm gì, một cái tay khác của anh liền ôm vào trên eo sau của cô.
Phong Thánh ở ngay trước mặt Phong Diệc Hàm, hai tay dùng lực một chút liền ôm Lạc Ương Ương từ trên sô pha lên.
Lúc bị bế lên, hai chân Lạc Ương Ương đụng tới lưng ghế sô pha.
Cô nhất thời chưa phản ứng lại, còn phi thường phối hợp nâng chân một chút.
Phong Thánh đứng ở phía sau sô pha, cứ như vậy ôm cô cách sô pha.
Chuyện thân mật hơn hai người cũng đã làm, chuyện bị ôm xuống sô pha này, vốn dĩ Lạc Ương Ương không có cảm tưởng gì.
Nhưng m, Phong Diệc Hàm còn đứng ở một bên đấy
Khi cô theo bản năng ôm Phong Thánh, cô mở to mắt to thuần tịnh, còn theo phản xạ đi nhìn Phong Diệc Hàm.
Phong Diệc Hàm nửa cong eo, tay phải còn duy trì động tác muốn chạm vào vết thương ở chân, cô ta mở to hai mắt nhìn nhìn bọn họ chằm chằm.
Vừa thấy được khiếp sợ trong mắt Phong Diệc Hàm, Lạc Ương Ương vội vàng thu hồi tầm mắt.
Ở bên tai Phong Thánh nôn nóng nhẹ giọng nói: “Mau buông em xuống.”
Ở ngay trước mặt Phong Diệc Hàm, sao Phong Thánh có thể ôm cô chứ!
Quan hệ hai người bị hoài nghi thì làm sao bây giờ?
Sau khi ôm Lạc Ương Ương ra khỏi sô pha, Phong Thánh quả thực liền lập tức buông cô xuống.
Lạc Ương Ương còn chưa kịp thở một hơi, đầu óc còn nghĩ nên giảng hòa như thế nào, kết quả Phong Thánh dắt tay cô liền đi.
“Anh làm gì?” Tay phải rơi vào bàn tay to của Phong Thánh, Lạc Ương Ương lại theo bản năng liếc mắt nhìn Phong Diệc Hàm một cái, tiếp đó lại lần nữa nói nhỏ nói.
Phong Diệc Hàm còn ở hiện trường đấy, anh không thể bận tâm một chút, thu liễm một chút sao?