Editor: May
Nhưng mà, không đợi cô phản ứng lại, Phong Thánh ôm cô, dưới chân di động mấy cái, hai nguoiwf liền song song té ngã ở trên giường lớn mềm mại.
Mà Lạc Ương Ương, không nghiêng không lệch bị Phong Thánh chặt chẽ đè ở dưới thân.
“Anh đừng…… ưm……” Lạc Ương Ương muốn khuyên Phong Thánh đừng xằng bậy, nhưng lời nói mới ra khỏi miệng, môi lưỡi đã bị anh hoàn toàn phá hỏng.
Khi Phong Thánh cường thế hôn lên cọ xát môi phấn của cô, không quên giọng nói khàn khàn trấn an nói: “Ngoan, đừng lộn xộn, anh thay quần áo cho em.”
Cùng lúc vừa trấn an, bàn tay to Phong Thánh vừa tập kích lên áo khoác của cô, dưới động tác ưu nhã, nút thắt cởi ra ở dưới tay anh.
“Không cần, em tự mình ưm…… thay……” Lạc Ương Ương xoắn thân thể nhỏ ý đồ giãy giụa, nhưng tựa hồ hiệu quả không lớn.
Bất kỳ lúc nào, đánh giá phương hướng lực lượng, Lạc Ương Ương đều không phải đối thủ của Phong Thánh.
Cuối cùng, sườn xám vẫn là Phong Thánh giúp Lạc Ương Ương thay.
Tuy rằng cổ trạch có máy sưởi, nhưng không khỏi đông lạnh Lạc Ương Ương, Phong Thánh còn cẩn thận dán ở trên người cô thật nhiều ấm bảo bảo.
Thật vất vả giúp Lạc Ương Ương thay xong sườn xám, Phong Thánh ngồi ở trên giường, nhìn Lạc Ương Ương đứng ở trước người anh, khuôn mặt nhỏ đỏ hồng không dám nhìn anh, chỉ cảm thấy nơi nào đó lại tức huyết cuồn cuộn.
Cô cứ như vậy an tĩnh ngoan ngoãn đứng ở trước mặt anh, khuôn mặt nhỏ hồng hơi rũ đầu, một đầu tóc dài đến eo tùy ý rối tung.
Tóc đen mềm lại trẳng trút xuống, giống như rũ tới trong lòng anh rồi, vô thanh vô tức gợi lên nhu tình tràn ngập trong lòng.
“Muốn cuốn tóc lên không?” Mắt đen Phong Thánh thâm u không thấy đấy, bắt lấy tay nhỏ Lạc Ương Ương kéo cô tới đây.
Hai chân anh hợp lại, liền kẹp đôi chân tinh tế của cô ở giữa hai chân.
“Búi? Em không biết búi.” Lạc Ương Ương chớp mắt to thanh triệt, vẻ mặt vô tội nhìn Phong Thánh.
Ngày thường, cô cột đuôi ngựa nhiều nhất, cô cảm thấy búi tóc quá phức tạp, liền vẫn luôn chưa từng học qua búi như thế nào.
“Anh biết búi.” Phong Thánh nói xong liền đứng lên