Editor: May
Người kia là Phong Thánh?
Xem thân hình rất giống.
“Về cái gì mà về, trên thuyền các người không một người tốt!” Lạc Ương Ương ở xa xa nhìn chằm chằm thân ảnh Phong Thánh, nghiến răng nghiến lợi mắng.
Cô không hô to, lời này tự nhiên chỉ có chính cô có thể nghe được.
“Đáng chết!” Lạc Ương Ương quay đầu lại nhìn anh vài lần, lại có thể tính xấu không đổi tiếp tục bay về phía cảng, Phong Thánh nhìn đến huyệt Thái Dương đều thình thịch nhảy mạnh.
Du thuyền chậm rãi khởi động, chùm tia sáng đèn pin của Phong Thánh vẫn luôn đi theo thân ảnh bơi lội của Lạc Ương Ương, không dám dời khỏi người cô nửa khác.
Lo lắng vừa không chú ý một cái, cô lại biến mất ở trong biển rộng mênh mông này.
Theo du thuyền tới gần, khoảng cách càng lúc ngắn lại, khi hai người chỉ còn cách 100 mét.
Vốn Lạc Ương Ương đang bơi đến rất tốt, đột nhiên kích động mà vỗ đánh lên mặt nước, như là đang giãy giụa.
“Sao lại thế này? Không phải là chân rút gân chứ?”
Hai tay Thuần Vu Thừa chống ở trên vòng bảo hộ, người trên không tự giác tiến về trước xem xét, muốn nhìn rõ ràng hơn.
“Đáng chết!” Phong Thánh thấy thế, khẽ mắng một tiếng nhét đèn pin vào trong lòng ngực Thuần Vu Thừa.
Ngay sau đó hai tay anh nhấc một cái, khi mọi người đang nhìn Lạc Ương Ương đạp nước, còn chưa phản ứng lại, anh đã thả người nhảy xuống.
Thân ảnh cao dài đĩnh bạt bay qua vòng bảo hộ, vẽ ra một đường cong duyên dáng ở trong trời đêm tối.
‘ Bùm! ’ Tiếng rơi vào nước vang lên, Phong Thánh liền như cá voi vào nước, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
“Thánh!” Thuần Vu Thừa không nghĩ tới Phong Thánh sẽ tự mình nhảy xuống.
Cậu ta có thể quá xúc động rồi không?
Đội cứu hộ còn ở một bên đợi lệnh đấy.
“Các người cũng đi xuống đi.” Cùng lúc Thuần Vu Thừa bảo đội cứu hộ cũng đi xuống, vội giơ đèn pin lên, một lần nữa tìm về vị trí Lạc Ương Ương, chiếu sáng cô.