Editor: May
Sao Phong Thánh có thể chủ động nói, chủ động đâm vào họng súng chứ.
“Bà ấy bảo anh chăm sóc tốt cho em, cũng không nói gì khác.” Phong Thánh buông tay phải bắt lấy tay lái ra, duỗi tay liền vuốt ve lên đầu mũ nhung màu trắng Lạc Ương Ương đội.
“Xong rồi.” Lạc Ương Ương nghe xong nháy mắt thở ra, bả vai nhỏ cũng thả lỏng một chút, “Ngày hôm qua, mẹ em nói, trở về muốn nói chuyện thật tốt với em, lần này có chuyện rồi.”
“Rất sợ?” Một tay Phong Thánh giữ tay lái, nghiêng đầu sang một bên, tầm mắt hoàn toàn ngưng tụ ở trên khuôn mặt nhỏ ủ rũ cụp đuôi của Lạc Ương Ương.
“Ừ.” Lạc Ương Ương gật đầu, “Có chút.”
Nói không sợ là giả, tuy rằng từ nhỏ đến lớn mẹ cô chưa từng đánh cô, nhưng thật ra cô rất sợ mẹ tức giận.
Tích cách mẹ quá mức ẩn nhẫn, nếu tức giận, khẳng định là bởi vì thật sự quá thương tâm.
“Nghĩ kỹ nói như thế nào chưa? Nói hay không?” Những lời này của Phong Thánh, tự nhiên là chỉ quan hệ người yêu của hai người.
“Không nói!” Lạc Ương Ương gần như không có bất kỳ do dự nào, liền khẳng định lắc đầu.
Không thể nói, vừa nói liền xong đời.
Không đơn thuần chỉ là chỉ cô xong đời, mẹ cô cũng sẽ xong đời, gia đình nhỏ bọn họ gây dựng lại càng xong đời.
Mắt lạnh của Phong Thánh hơi lóe, bàn tay to vừa trợt ra sau, nâng cái gáy Lạc Ương Ương liền ấn trước người của mình, cùng lúc đó, anh cúi người qua, rơi xuống một nụ hôn ở trên trán trơn bóng của cô.
“Anh đừng nháo!” Phong Thánh hôn tới quá đột ngột, cái trán vừa truyền đến xúc cảm ấm áp mềm mại, Lạc Ương Ương vội vàng đẩy anh ra, “Lái xe đi! Em lại không muốn tết nhất xảy ra tai nạn xe cộ!”
“Kỹ thuật lái xe của anh còn chưa tệ đến hôn trộm một cái cũng có thể xảy ra tai nạn xe cộ.” Phong Thánh liếc mắt nhìn đường quốc lộ thông thuận không có một chiếc xe ở phía trước.
Lệch đầu về một bên, anh lại nhìn về phía Lạc Ương Ương, bụng ngón cái mang theo vết chai, nhẹ nhàng ma xoa xoa khuôn mặt nhỏ trơn mềm của cô, tiếng nói trầm thấp thuần hậu mang theo một tia mê hoặc: “Em muốn nói với mẹ như thế nào cũng có thể, hết thảy công việc sau khi nói xong, đều giao cho anh giải quyết.”
Nhìn Phong Thánh vân đạm phong khinh, biểu tình nhẹ nhàng giống như nói chuyện không quan trọng, cái mũi Lạc Ương Ương đột nhiên đau xót.