Editor: May
“Vì sao hỏi như vậy?” Phong Hành lấy ngữ khí trêu chọc hỏi lại Lạc Ương Ương, “Nói giống như anh sẽ bán em đi vậy.”
“……” Lạc Ương Ương chuyển mắt không đi nhìn Phong Hành.
Cô chính là lo lắng Phong Hành sẽ không có ý tốt.
Phong Hành nhìn Lạc Ương Ương không muốn nói chuyện, cười tà mị khởi động Maserati phong cách.
Xe quay đầu chạy đi, sau khi kiêu ngạo nhấc lên một trận tro bụi, tiêu sái nhanh chóng rời khỏi phim trường.
Sau khi Phao Phao nhìn thấy Phong Hành rời đi, tâm tình đều hạ xuống.
Anh vừa chuyển đầu, lại nhìn thấy Hoa Nhất Phi đang xuất thần: “Đạo diễn, anh nhìn cái gì vậy?”
Phao Phao nhìn theo tầm mắt anh, phát hiện Hoa Nhất Phi nhìn chằm chằm chính là phương hướng Phong Hành rời đi.
“……” Hoa Nhất Phi không nói chuyện.
Anh chỉ là cảm thấy, mặc kệ là Phong Thánh hay là Phong Hành, hai người đàn ông nhà họ Phong này, tựa hồ đều mưu đồ gây rối với Lạc Ương Ương.
Aizz, hy vọng là ảo giác của anh.
Sau khi Phao Phao thu hồi tầm mắt, tay trái câu lên liền khoác cánh tay Hoa Nhất Phi, cười đến vẻ mặt thẹn thùng: “Đạo diễn Hoa, anh cảm thấy Phong Hành thế nào?”
Phong Hành?
Ánh mắt lười nhác của Hoa Nhất Phi nhìn nghiêng sang, thu hết thần sắc thẹn thùng của Phao Phao vào đáy mắt.
Nháy mắt Hoa Nhất Phi liền hiểu rõ, xấu hổ trước bẻ rớt tay Phao Phao khoác tay anh, lúc này mới đạm thanh nói: “Chẳng ra gì.”
Chỉ dựa vào Phong Hành hoa hoa công tử kia, nếu Phao Phao tìm Phong Hành, còn không bằng tìm Tiểu Ca người phụ trách đoàn phim của bọn họ, ít nhất còn đáng tin cậy hơn.
“Vì sao lại chẳng ra gì? Anh không cảm thấy Phong Hành đặc biệt soái sao?” Phao Phao chưa từ bỏ ý định đuổi theo Hoa Nhất Phi hỏi.
Anh lén nhìn lâu như vậy, thật vất vả coi trọng một người đàn ông, sao một đám đều không xem trọng anh ta.