Editor: May
Mà là hình nên một khuôn mặt ngũ quan quen thuộc, đang ngủ mơ hồ.
Người nằm ngủ trên giường trong hình nền này, không phải chính là cô sao?
Đầu óc Lạc Ương Ương còn đang ở trong hỗn loạn, trên tay mất thăng bằng, di động liền trợt nện ở ngực cô.
Cô vội vàng cầm lấy, lại nhìn thấy mặt trái di động, dán một Đôrêmon cười đến giương lớn bồn máu mồm to.
Lạc Ương Ương nhìn chằm chằm di động ngây ngốc, đầu óc có chút phát ngốc.
Đôrêmon, đây là di động của Phong Thánh.
Nhưng mà, hình nền di động Phong Thánh, sao sẽ là hình cô đang ngủ chứ?
Chụp lén khi nào?
Cô cũng không biết.
Hình nền bị vật nhỏ nhìn lén được, thật ra Phong Thánh có chút ngượng ngùng.
Nhưng mà, anh đường đường là đại tổng tài Phong thị, lúc này đi đoạt lấy di động có chút lạy ông tôi ở bụi này, cho nên ngốc lăng nhẫn nhịn không cầm di động lại.
Nhưng mà.
Khi ngón tay nhỏ của vật nhỏ ý đồ gỡ Đôrêmon, muốn xé nó xuống, anh rốt cuộc ra tay đoạt mạnh trở về.
Trên tay trống không, Lạc Ương Ương chớp mắt to một chút, lúc này mới xoay người đi đoạt di động với Phong Thánh: “Trả lam mập mạp cho tôi!”
Lam mập mạp dán ở trên di động Phong Thánh, thật sự rất xấu.
Cô muốn xé xuống.
“Lam mập mạp gì?” Phong Thánh mở cánh tay ra, tay phải duỗi đến rất dài rất dài.
Dựa vào chiều dài cánh tay này của Lạc Ương Ương, cô lấy không được di động của anh.
“Miếng dán di động tôi tặng cho anh đó.” Lạc Ương Ương không màng trên người cái gì cũng chưa mặc, ghé vào trên người Phong Thánh liền giãy giụa muốn đi đoạt lấy, “Đôrêmon trên di động, lam mập mạp.”
“Cô tặng tôi chính là của tôi, cô dựa vào cái gì cầm lại?” Phong Thánh đẩy tay nhỏ tranh đoạt của Lạc Ương Ương ra.