Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tổng Tài Đại Nhân, Thể Lực Tốt!

Chương 537: Mày đừng khinh người quá đáng!

Tác giả: Phong Ương
Chọn tập

Editor: May

Nếu vụ bắt cóc của Lạc Ương Ương có quan hệ với Giang Hải Phong, mà Phong Thánh lại sau khi nghe nói Lạc Ương Ương bị bắt cóc đi ngoại thành bắc, vậy chuyện Giang Hải Phong mất tích, liền không thoát khỏi can hệ với anh.

Phong Thánh nghênh đón tầm mắt mọi người, ngón tay tùy ý rũ đặt ở bên cạnh người, chậm rãi xoa xoa: “Không quen biết, không biết là ai.”

“Mày nói dối! Mày đi cứu Lạc Ương Ương, mày có thể không biết người bắt cóc cô ta là ai?” Ba Giang đột nhiên kích động rống giận.

“Hạng người không đáng nhắc đến, vì sao tôi phải nhớ đối phương là ai?” Phong Thánh vững vàng bình tĩnh ứng đối.

“Mày!” Ba Giang phẫn giận chỉ Phong Thánh, ông ta lần nữa nhắc nhở chính mình, mới không đến nỗi giống một người đàn bà đanh đá xông lên.

“Giang tổng nói xong?” Phong Thánh lạnh lùng nhìn ba Giang, “Nếu ông nói xong, nên đến tôi nói.”

Sau khi Phong Thánh nói xong, ba Giang căm tức nhìn anh ‘mày mày mày’ nói không nên lời cái.

Phong Thánh thấy thế, liền nói tiếp: “Ngày hai mươi tháng mười đó, sau khi tôi nhận được tin tức em gái trong nhà bị bắt cóc, đích xác đi ngoại thành bắc một chuyến, giải cứu em gái ra tôi liền trở lại.”

“Nghe ý tứ Giang tổng, lệnh công tử ở ngày hai mươi tháng mười đó, cũng đi ngoại thành bắc? Hơn nữa, chẳng lẽ là sau ngày đi ngoại thành bắc đó, liền mất liên hệ?” Phong Thánh trấn định tự nhiên hỏi ngược lại.

Một đôi mắt ba Giang màu đỏ tươi không thôi, nhìn Phong Thánh giống như là hận không thể giết anh.

Ông ta rất muốn rống giận, Phong Thánh mày chính là giả câm vờ điếc, con trai tao chính là mày làm mất tích, mày chính là hung thủ xem mạng người như cỏ rác.

Nhưng mà, ông nhìn Phong Thánh khí tràng lạnh lẽo cường đại, hai tròng mắt băng hàn nhiếp người, cuối cùng chỉ nghiến răng nghiến lợi nặn ra một chữ: “Đúng.” 

Phong Thánh cười lạnh lùng, tiếp tục giọng nói lạnh lùng nói: “Mặc kệ lệnh công tử có đi ngoại thành bắc hay không, ngày hai mươi tháng mười đó tôi là thật chưa từng gặp anh ta. Giang tổng không có bằng chứng, đơn giản là tôi đi ngoại thành bắc một chuyến, liền đẩy chuyện lệnh công tử mất tích đến trên người tôi, không khỏi quá không thỏa đáng.”

“Phong Thánh! Mày đừng khinh người quá đáng! Tao thừa nhận là con trai tao bắt cóc em gái kế của mày. Mày nói rõ ràng cho tao, sau khi mày cứu em gái kế của mày ra, rốt cuộc đã làm gì con trai tao? Mày nói đi!” Ba Giang đột nhiên hỏng mất rít gào lên.

‘ Ầm! ’ một tiếng vang lớn chói tai.

Chọn tập
Bình luận
× sticky