Editor: May
Nhìn chằm chằm tay nhỏ trắng nõn mảnh khảnh giống như ngọc phấn trong tay, Phong Thánh nhẹ nhàng rơi xuống một nụ hôn.
Nụ hôn nhìn như bình đạm của anh, lại kích đến đầu ngón tay Lạc Ương Ương khẽ run, trong lòng quay cuồng khởi sóng to gió lớn.
Phong Thánh vương bát đản này, rốt cuộc anh muốn làm gì?
Trong thấp thỏm, Lạc Ương Ương bị ấn ngồi ở mép giường, Phong Thánh cầm lấy mấy sấy, trầm mặc không nói giúp cô sấy tóc ướt bay dài đến eo.
‘ vù vù vù ’ trong âm thanh máy sấy, Lạc Ương Ương bị dọa sợ, rũ tầm mắt xuống nhìn chằm chằm sàn nhà, đầu óc phát ngốc từng đợt.
Xảy ra chuyện khác thường như vậy phải có nguyên nhân.
Phong Thánh khác thường như vậy, là muốn phóng đại chiêu gì tra tấn cô sao?
Trong không khí quỷ dị trầm mặc song song, sau khi thật vất vả làm khô tóc, ánh mắt Lạc Ương Ương lập loè, Phong Thánh ngồi ở bên cạnh cô.
Giây tiếp theo.
Cánh tay dài của anh vươn tới ôm lấy, cô liền chuyển dời đến trên đùi anh, điều này làm cho cô càng khẩn trương: “Phong, Phong Thánh, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Ương Ương.” Chóp mũi Phong Thánh ngửi được, tất cả đều là hương thơm thanh thuần của mái tóc Lạc Ương Ương.
Cằm anh gối lên đỉnh đầu của cô, cứ an phận ôm cô như vậy.
“Ừ.” Lạc Ương Ương chớp mắt to hắc diệu thạch vài cái, trong lòng càng không ổn định.
Phong Thánh rất ít khi gọi tên cô, không mang theo họ chỉ kêu tên liền càng ít.
Cô có chút khiếp đến hoảng.
Phong Thánh ôm Lạc Ương Ương, ôm toàn bộ thân thể nho nhỏ của cô vào trong ngực.
Bàn tay lớn nhẹ nhàng nắm đôi tay của cô, Phong Thánh rũ mắt nhìn tay nhỏ của cô bị bao vây ở trong tay của mình, trong lòng không khỏi dâng lên một loại cảm giác thỏa mãn.
Sau khi tâm cảnh chuyển biến, hóa ra chỉ an tĩnh ôm cô như vậy, cảm giác cũng sẽ rất tốt đẹp.
“Lời tôi vừa nói, em nghe rõ đúng không?”
Phong Thánh thưởng thức ngón tay mảnh khảnh của Lạc Ương Ương, vỗ về chơi đùa từng ngón từng ngón.