Editor: May
Bị dư quang mọi người bắn phá đến, Lạc Ương Ương cảm thấy cực kỳ mất mặt, khuôn mặt nhỏ cúi xuống không dám ngẩng đầu.
Cô dám khẳng định, Hoa Nhất Phi khẳng định là cố ý!
Hơn mười giây sau, Hoa Nhất Phi vẫn là cười không ngừng.
Lạc Ương Ương nhấp cái miệng nhỏ, tức giận nhìn anh vui sướng khi người gặp họa, giọng nói kiều mềm khiển trách nói: “Còn cười, không cho cười!”
“Được, không cười.” Hoa Nhất Phi quả nhiên ngừng tiếng cười, nhưng tươi cười nơi khóe miệng anh vẫn là rất lớn.
Anh làm đạo diễn mấy năm nay, gặp qua quá nhiều phụ nữ không biết liêm sỉ.
Lạc Ương Ương đối với anh mà nói, liền giống như một dòng nước, thanh triệt sạch sẽ đến làm người không dám khinh nhờn.
Thời gian ngắn Hoa Nhất Phi kéo ra nghỉ ngơi qua đi, đoàn phim khôi phục bận rộn, nhân viên làm việc bận rộn, không rảnh đi quản nhiều chuyện rãnh rỗi như vậy.
“Đạo diễn Hoa, như thế nào……” Tầm mắt Lạc Ương Ương lại rơi xuống trên người Ngưu Phối Phối nữ số một, phát hiện cả người cô ta đều sắp dán lên Tiết Dật Phàm.
“Nói bao nhiêu lần, em đừng gọi anh là đạo diễn Hoa, có vẻ anh quá già rồi, gọi Nhất Phi là được.” Hoa Nhất Phi không đợi Lạc Ương Ương nói xong, liền cứt đứt cô.
“……” Lạc Ương Ương nhìn Hoa Nhất Phi vài lần, sao đó đành sửa miệng, cũng nhỏ giọng hỏi, “Nhất Phi, nam số một rõ ràng không thích nữ số một, vì sao nữ số một ngã lên anh ta, anh ta lại không đẩy ra?”
Lạc Ương Ương cố tình không nói tên, hơn mười mét, nhìn biểu tình của Tiết Dật Phàm, trong ánh mắt anh để lộ ra, rõ ràng là chán ghét.
Cô không rõ, nếu Tiết Dật Phàm không thích Ngưu Phối Phối dán anh ta, vì sao anh ta không cự tuyệt, ngược lại vừa chán ghét, vừa ăn quả nho Ngưu Phối Phối đưa lên.
“Bởi vì nữ số một có hậu đài thôi.” Hoa Nhất Phi ngược lại cũng không tránh né chút nào, cũng không có đè thấp âm lượng bình thường, “Trước kia có một nam diễn viên cùng đoàn phim cự tuyệt cô, em đoán kết quả như thế nào?”
“Thế nào?” Lạc Ương Ương mở to mắt khó hiểu hỏi lại.
“Bị đen thảm, fan đều rớt không còn, hiện tại ở trong vòng thuộc về trạng thái nửa phong sát.”
Hoa Nhất Phi lười nhác dựa ngồi ở trên ghế, từ trong giọng nói của anh, nghe không ra anh là thái độ gì.