Editor: May
Nghe được Phong Thánh sẽ thu thập Diệp Sa Nghiên, Lạc Ương Ương còn chưa kịp cao hứng.
Nửa câu sau của anh khiến cho cô rốt cuộc cao hứng không nổi: “Nhưng cái gì?”
Tên cáo già Phong Thánh này, liền biết anh sẽ không lòng tốt giúp cô như vậy, khẳng định là có điều kiện.
“Đi theo tôi, cô rất ủy khuất?” Phong Thánh nói lời này đến không e lệ chút nào.
“……” Cái miệng nhỏ của Lạc Ương Ương lập tức liền bẹp xuống.
Cô ủy khuất, thực ủy khuất, phi thường ủy khuất.
Chính là……
“Không, không ủy khuất.” Cô vừa mở miệng, nói đến càng ủy khuất.
Phong Thánh – tên vương bát đản độc tài này, lại uy hiếp cô.
Dù cô ủy khuất hơn nữa, anh cũng sẽ không buông tha cô.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, huống chi Phong Thánh còn nhéo uy hiếp cô.
Cô vẫn là ngoan ngoãn nghe lời là được, bằng không còn chưa biết Phong Thánh sẽ hành hạ cô như thế nào
“Ngoan.” Phong Thánh trấn an sờ soạng đầu nhỏ Lạc Ương Ương, ngay sau đó ôm cô liền đứng dậy.
Tiếng nước vang lên ‘ ào ào’, Lạc Ương Ương sợ tới mức trọng tâm không vững, ôm chặt anh một chút, cái miệng nhỏ bẹp đến càng ủy khuất: “Đừng đến nữa, tôi thật sự quá mệt mỏi.”
“Ai nói muốn tới?” Chân dài bước ra bồn tắm của Phong Thánh chợt ngừng, hai tay dùng lực một chút, ôm cô gái nhỏ trong lòng ngực đến càng kề sát chính mình, “Nếu cô muốn đến, tôi cũng không ngại chút nào.”
“Không đến! Không đến! Tôi không muốn đến!” Lạc Ương Ương liên tục lắc đầu.
Lắc đến giống như cái trống bỏi, rất sợ chậm một giây, Phong Thánh liền lại không màng mặc kệ vọt tiến vào.
“Không muốn đến liền ngoan ngoãn câm miệng.” Phong Thánh liếc mắt nhìn cô một cái, tiện đà đi ra phòng tắm.
Phong Thánh mới vừa nhét Lạc Ương Ương vào trong chăn, cửa khoang thuyền liền vang lên tiếng gõ cửa ‘ cốc cốc cốc ’.