Editor: May
“Ương Ương, anh nên làm gì với em bây giờ?” Phong Thánh bất đắc dĩ nhìn Lạc Ương Ương đang ngủ say.
Không biết từ khi nào, cô nhu nhược lại có thể cường thế xông vào tiến vào, chiếm cứ đầy cả trái tim của anh.
Khi anh phát hiện, đã là không kịp ngăn trở.
Tựa hồ nhận thấy được ôn nhu khẽ vuốt của Phong Thánh, Lạc Ương Ương trong lúc ngủ mơ, đầu nhỏ cử động một chút, gương mặt cọ cọ ở lòng bàn tay của anh.
Đuôi lông mày khóe mắt lãnh trầm của Phong Thánh, trong khoảnh khắc lại ôn hòa không ít.
“Ngoan, ngủ thật tốt.” Anh cúi người xuống, lại rơi xuống một nụ hôn ở trên cái trán trắng nõn của Lạc Ương Ương.
Lúc Phong Thánh đi ra từ phòng ngủ, vừa mở cửa, liền nhìn thấy Vưu Vưu đứng ở cửa.
Vưu Vưu đi qua đi lại, sau khi không biết lại chuyển động mấy lần ở hành lang, nghe được cửa phòng có động tĩnh, xoay người một cái liền đối diện với Phong Thánh.
“Ách……” Vừa thấy được mặt lạnh của Phong Thánh, Vưu Vưu đột nhiên liền có chút khẩn trương, “Cái kia, cái kia Ương Ương thế nào? Tôi muốn đi thăm cô ấy.”
Mắt tròn của Vưu Vưu bởi vì khẩn trương nhấp nháy nhấp nháy.
Phong Thánh nhìn Vưu Vưu sợ anh sợ đến muốn chết, yên lặng mà dời tầm mắt đi, không cho cô áp lực.
“Cô ấy ngủ rồi, cô đi vào đừng nói lời chuyện cũng đừng gây ra âm thanh.” Tay Phong Thánh vốn định thuận tay đóng cửa, liền thu trở về từ trên tay chốt cửa.
“……” Vưu Vưu liền mở to mắt tròn, nhìn theo Phong Thánh rời đi.
Chuyển mắt lại nhìn về phía cửa phòng chưa đóng lại, Phong Thánh đây là đồng ý cô đi vào?
Vưu Vưu vui vẻ, giống như rất sợ Phong Thánh nửa đường phản hồi sát trở về, nhanh chóng nhảy vào phòng, thuận thế đóng cửa lại.
Phòng ngủ thật lớn, ngoại trừ giường cơ bản nhất, quầy, bàn trang điểm, những thứ khác đều không có.
Vưu Vưu tuân theo nguyên tắc không gây ra âm thanh, tay chân nhẹ nhàng thật cẩn thận tới gần giường lớn màu xanh biển.