Editor: May
Lạc Ương Ương không thấy được chính là, sau khi Phong Ngật đưa lưng về phía cô, một đôi mắt rút đi ôn nhuận, thần sắc hết sức phức tạp, khóe miệng cũng mím chặt.
Người nhà họ Phong ngoại trừ Lạc Ương Ương vẫn là sinh viên, những người khác đều đi làm.
Về phần Phong Diệc Hàm đã hoàn thành việc học, cô ta ở nhà là mãi không được.
Cả ngày, trong nhà đều chỉ có một mình Lạc Ương Ương.
Buổi chiều tới gần thời gian tan tầm, người đầu tiên về đến nhà, là Phong Diệc Hàm ở bên ngoài chơi điên cả một ngày.
Lạc Ương Ương đang vùi ở trên sô pha đại sảnh lầu một xem phim, một bộ phim thực cảm động nhưng cô lại không xem khóc.
Nghe được cửa truyền đến động tĩnh, cô quay đầu lại nhìn xung quanh một chút.
Sau khi nhìn thấy là Phong Diệc Hàm, cô quay đầu liền tiếp tục xem phim, đến chào hỏi cũng không có hứng thú.
“Tốt xấu gì tôi cũng là chị cô, tuy rằng tôi khinh thường có người em gái như cô, nhưng có phải cô quá không lễ phép rồi không?”
Phong Diệc Hàm chơi một ngày tâm tình rất tốt, tất cả tâm tình tốt, đều ở trong một cái liếc mắt làm của Lạc Ương Ương khi vào cửa, hoàn toàn tan thành mây khói.
“Lễ phép cũng là nhìn người, đối với cô, không cần thiết.” Lạc Ương Ương nhìn không chớp mắt xem phim của cô, cũng không quay đầu lại.
Cô chỉ là quen ẩn nhẫn, cũng không phải không có tính tình.
Chuyện bị bắt cóc, sau đó cô lại cẩn thận nghĩ tới, không thoát được quan hệ với Diệp Sa Nghiên.
Cô không muốn để Phong Diệc Hàm biến thành Diệp Sa Nghiên trong sinh mệnh thứ hai của cô.
Trải qua cái loại bất lực bị người cột lấy này, mặc người xâu xé, cô không muốn thể nghiệm một lần nữa.
“Lạc Ương Ương, cô cho rằng cô là ai? Cô đừng quá kiêu ngạo!” Phong Diệc Hàm đi vào đại sảnh, tức giận đến dùng sức ném túi xách ở trên sô pha.
Cô mới là đại tiểu thư nhà họ Phong!
Lạc Ương Ương tính là thứ gì!
“……” Mắt to của Lạc Ương Ương vừa chuyển, nghiêng mắt nhing túi xách ném ở bên cạnh cô, ngước mắt nhìn về phía Phong Diệc Hàm giận không thể át.