Editor: May
Không có cửa đâu!
Ba mươi giây trôi qua, một chiếc lại một chiếc xe lao nhanh qua bên cạnh.
Phong Thánh và Lạc Ương Ương, ai cũng không động chút nào, hai người liền giằng co như vậy.
Trong lúc có một đôi tình lữ đi qua, liếc mắt đánh giá bọn họ một cái, một bộ dáng thấy nhiều nhưng không thể trách.
Tiểu tình nhân cãi nhau, không có gì kì quái.
Phong Thánh nhìn bóng dáng nhỏ quật cường của Lạc Ương Ương, lần đầu tiên phát hiện, cô cũng không có ngoan ngoãn nghe lời như vậy.
Đều dám làm lơ anh, coi lời nói của anh như gió thổi bên tai.
“Có trở về hay không?” Phong Thánh lại lên tiếng lần nữa.
Giọng nói của Phong Thánh lãnh trầm trước sau như một, Lạc Ương Ương nghe không ra cảm xúc.
Nhưng cô không cần quay đầu lại xem cũng biết, Phong Thánh khẳng định sinh khí.
Do dự vài giây, cằm nhỏ của cô khẽ ngước, kiên cường nói: “Không trở về!”
Chuyện này không giống tình huống lúc trước.
Nếu bây giờ cô trở về, tương đương là nhận sai, cái này bảo cô sau này còn ngẩng đầu lên với Phong Thánh như thế nào.
Đây là vấn đề nguyên tắc, cô quyết không thoái nhượng.
Phong Thánh lại đợi mười giây, thấy Lạc Ương Ương thái độ kiên quyết chính là không trở lại, khóe môi mím chặt của anh lại mím chặt.
Hai người không thỏa hiệp lẫn nhau, ban đêm ở bên đường phố, lần đầu tiên đứng đối lập.
Cuối cùng.
Trong gió đêm đầu mùa đông hơi lạnh, Phong Thánh dẫn đầu nhấc chân, đi một bước lên phía trước, đi về phía Lạc Ương Ương đưa lưng về phía anh.
Lá rụng trên mặt đất bị giẫm đạp, Lạc Ương Ương nghe tiếng bước chân quen thuộc phía sau, nhịp tim không tự giác nhanh hơn lại nhanh hơn.
Xong rồi xong rồi.
Phong Thánh muốn tới đây thu thập cô