Editor: May
Nhưng mà, Phong Thánh loại đàn ông chủ nghĩ đại nam nhân này, xem lòng tự trọng đều đặc mạnh.
Tuy rằng anh không ăn, nhưng anh ở hiện trường.
Để cho người khác trả tiền, đặc biệt là để cô một cô gái nhỏ không có năng lực kiếm tiền trả tiền.
Anh nhất định cảm thấy chính mình thực mất mặt, đặc biệt mất mặt.
Cho dù cô nói không liên quan đến anh, anh không mất mặt, trong lòng anh vẫn sẽ cảm thấy anh ném mặt như cũ.
Cho nên, lần an ủi tâm lý cho anh này, không phải an ủi chính anh, anh chỉ là đang cảnh cáo cô.
Lạc Ương Ương cô không thể ở trong lòng cảm thấy, anh ăn cơm mềm!
Cô đấu không lại anh, ngoài miệng chịu thua quá đơn giản.
Về phần rốt cuộc trong lòng cô nghĩ như thế nào, dù sao anh cũng không biết.
“Ừ.” Phong Thánh nhìn Lạc Ương Ương còn coi như thức thời, ngược lại cũng không khó xử cô nữa.
Nghe đến đó, Lạc Ương Ương biết Phong Thánh tha thứ cho cô, cô thu liễm một chút cười sảng khoái không tiếng động sắp cười đến bầu trời, yên lặng mà thẳng eo lên.
Kết quả.
Cô mới nâng người lên liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh kia của Phong Thánh, liền thấy anh khinh thường khinh thường nói: “Còn chưa đến một trăm đồng tiền, quả nhiên là rác rưởi.”
Vật nhỏ ăn nhiều xâu nướng BBQ như vậy, kết quả chỉ có một chút tiền như vậy.
Nguyên liệu nấu ăn cũng không biết là làm từ thứ rác rưởi gì, về sau kiên quyết không thể để cô ăn nữa.
“……” Lạc Ương Ương vừa nghe liền ngốc.
Ngây ngốc chớp mắt to vài cái, lúc này mới phản ứng lại.
Phong Thánh là nói đồ nướng BBQ cô ăn chưa đến một trăm đồng, bởi vì quá rẻ, cho nên là rác rưởi?
“Tôi biết anh có tiền, nhưng anh đừng khoe giàu ở trước mặt người nghèo như tôi được không? Một trăm đồng đủ tôi ăn một tuần ở nhà ăn trường học đấy!”
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, bị Lạc Ương Ương khinh bỉ nghiêm trọng, liền thở phì phì phản bác Phong Thánh nói.
Phong Thánh tên vương bát đản này.