Editor: May
Phong Thánh và Hoa Nhất Phi, một là người đầu tư, một là đạo diễn, hai người là quan hệ hợp tác, nhưng nói chuyện giữa bọn họ vẫn luôn quay chung quanh Lạc Ương Ương.
Phong Thánh không quan tâm bộ phim này quay có tốt hay không, có thể kiếm tiền hay không.
Hoa Nhất Phi cũng không quan tâm Phong Thánh thật sự sẽ đột nhiên rút đầu tư.
Lạc Ương Ương vừa đi, hai người đàn ông liền đều trầm mặc xuống, ai cũng không có ý tứ mở miệng nói chuyện.
Phong Thánh là không thân với Hoa Nhất Phi, không có gì để nói.
Hoa Nhất Phi là đã đạt được mục đích, Phong Thánh gật đầu đồng ý Lạc Ương Ương đóng phim, chuyện khác anh liền lười quản.
Ngoại trừ âm thanh gió núi lay động cành lá, toàn trường yên tĩnh không tiếng động.
Lực chú ý của nhân viên công tác đều đặt ở trên người Phong Thánh và Hoa Nhất Phi, hai người bọn họ không nói lời nào, những người khác liền càng khó mà nói chuyện làm ra động tĩnh.
Ngưu Phối Phối còn muốn tìm cơ hội biểu hiện chính mình một phen.
Đang lúc cô ta vắt hết óc làm sao mới có thể tự nhiên để Phong Thánh lau mắt mà nhìn với cô ta, thì Lạc Ương Ương đã thay xong quần áo, đi ra lều trại.
Trong gió núi tịch lãnh, Lạc Ương Ương mặc áo khoác màu đen bình thường, một đầu tóc dài rối tung trên vai, khí chất thuần tịnh dịu dàng.
Không có hệ thống cung cấp nước uống, trang điểm trên mặt Lạc Ương Ương cũng không có rửa sạch hết.
Khuôn mặt nhỏ dưới lớp trang điểm tinh xảo một mảnh phấn phấn nộn nộn, một đôi mắt to linh động sáng ngời.
Liếc mắt một cái nhìn lại tựa như cô gái nhỏ đi ra từ trong tranh, không rành thế sự, giống như viên đường người nào đều có thể bắt cóc.
Phong Thánh chỉ nhìn cô một cái, yết hầu lại đột nhiên căng thẳng, hầu kết gợi cảm lăn lộn lên xuống một chút.
Đáng chết.
Lần đầu tiên anh thấy vật nhỏ trang điểm, lại có thể đẹp đáng chết.
Còn xinh đẹp hơn lúc mặc trang phục diễn
Anh đột nhiên liền hối hận, không nên nhất thời xúc động để vật nhỏ đóng phim.