Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tổng Tài Đại Nhân, Thể Lực Tốt!

Chương 421: Cảng che mưa chắn gió

Tác giả: Phong Ương
Chọn tập

Editor: May

Một giọt nước mắt trong suốt, lặng yên chảy xuống ở trên vai Phong Thánh.

Khi chất lỏng mang theo một tia ấm áp lây dính lên làn da, ấn đường của Phong Thánh bị xúc động nhẹ dương lên một chút.

Giây tiếp theo, mày lạnh của anh lại nhăn đến càng chặt.

“Bảo bối, đừng ôm chặt như vậy, miệng vết thương sẽ vỡ ra, sẽ đau.”

Mỗi khi nhìn thấy miệng vết thương của Lạc Ương Ương chảy máu, Phong Thánh đều đau lòng đến muốn chết, hận không thể vết thương này là ở trên người của anh

Giang Hải Phong – cẩu tạp chủng kia, thật là tiện nghi hắn ta, hẳn là băm ném hắn ta đút cho chó hoang.

Lạc Ương Ương yên lặng không tiếng động khóc thút thít, nhất thời khó có thể khống chế cảm xúc, sau khi đầu nhỏ lắc vài cái, ngược lại càng ôm chặt hơn nữa.

Thân thể Lạc Ương Ương dán lên, Phong Thánh lo lắng sẽ đụng tới miệng vết thương cô, muốn đẩy cô ra.

Nhưng Lạc Ương Ương ôm đến rất chặt, thân trên cũng gắt gao dán anh, anh lại không dám dùng sức đẩy, một đôi mày lạnh nhăn đến càng rối rắm.

Lạc Ương Ương ôm Phong Thánh, dán vào thân thể quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, tất cả chóp mũi hít vào cũng đều là hơi thở độc đáo khiến người an tâm của anh.

Giờ khắc này, Lạc Ương Ương được cảm giác an toàn thật lớn gắt gao vây quanh, sau khi trải qua sự kiện bắt cóc khiến cô sợ hãi như vậy, nước mắt mãnh liệt tuôn ra của cô liền rốt cuộc không khống chế được.

Lạc Ương Ương gắt gao cắn răng không để cho chính mình khóc thành tiếng, nhưng cmột giọt lại một giọt nước mắt của cô rơi ở hõm vai Phong Thánh, vẫn là bỏng rát anh.

“Ngoan, không khóc, không có việc gì, anh cam đoan, về sau tuyệt không lại phát sinh loại chuyện này nữa.”

Phong Thánh đau lòng đến cực điểm, thương tiếc đến vỗ nhẹ lưng Lạc Ương Ương một chút lại một chút.

Lạc Ương Ương thẳng thương tâm đến nức nở.

Mười mấy năm qua, cô chưa từng khóc đến thống khoái như vậy, càng chưa từng an tâm qua.

Thật giống như, trong một đêm cô liền có cảng có thể che mưa chắn gió.

Hạnh phúc tới quá đột ngột, làm cô cảm thấy có chút không chân thật, phần an tâm này cũng mang theo vài phần bí mật thấp thỏm.

Chọn tập
Bình luận
× sticky