Editor: May
Phong Thánh dùng tiền vũ nhục cô, kết quả vẫn là cô sai rồi?
Trên khuôn mặt nhỏ nổi giận đùng đùng của Lạc Ương Ương, tràn đầy phẫn nộ mưa gió sắp đến.
Nhưng mà.
Giây tiếp theo cô liền lại tự mình bớt giận.
Được rồi, Phong Thánh nói, là muốn cho cô ăn nhiều một chút, cũng không phải muốn vũ nhục cô.
Nhưng mà!
“Về sau đừng đánh mông tôi, tôi đều đã thành niên, như vậy rất mất mặt……” Lạc Ương Ương kháng nghị.
Nếu như bị người thấy, cô sẽ không còn mặt mũi gặp người.
“Cô nói cái gì?” Phong Thánh cúi đầu xuống, ‘ bốp ’ lại vỗ một chưởng lên mông nhỏ co dãn mười phần của Lạc Ương Ương.
Mông nhỏ của Lạc Ương Ương co rụt lại, bẹp miệng nhỏ, ngửa đầu nhìn về phía Phong Thánh.
“Hoặc là, đánh nhẹ một chút.” Khuôn mặt nhỏ của cô ủy khuất lại nghẹn khuất, giống như sợ trứng yếu ớt nói.
“Xem biểu hiện của cô.” Phong Thánh nghiêm mặt lạnh, vẻ mặt lãnh khốc vô tư.
Lạc Ương Ương còn bị Phong Thánh trói chặt ở trong ngực, một người đàn ông thanh tú tuấn nhã liền đi tới từ phía sau Phong Thánh.
Anh nhìn bóng dáng Phong Thánh thêm vài lần, lúc nhìn thoáng qua liền mắt nhìn thẳng đi tới.
Nhưng mà, sau khi anh ta đi vài bước, đột nhiên dừng lại, xoay người lại.
Nhìn chằm chằm thân ảnh nhỏ trong lòng ngực Phong Thánh, anh ta thăm dò khẽ gọi: “Lạc Ương Ương?”
Thân thể nhỏ của Lạc Ương Ương lập tức cứng đờ.
Tiếng nói nam tính này quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, làm cô theo bản năng đẩy Phong Thánh ra.
Lạc Ương Ương nhanh chóng xoay người.
Dưới ánh sáng đèn đường ảm đạm, khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn dật phi phàm của người đàn ông, cô trong khiếp sợ, theo phản xạ lui về sau một bước.