Editor: May
Ánh mắt Phong Thánh quá mức sắc bén, khí tràng cũng quá cường đại, người nhân viên chỉ cảm thấy phía sau lưng chợt lạnh.
Nhìn thấy Phong Thánh chính nhìn chằm chằm tay anh, anh sợ tới mức lập tức rụt trở về, đầu ngón tay đều không khống chế được khẽ run.
Anh đã làm gì?
Vì sao ông chủ lớn lại dùng loại ánh mắt này dọa sợ anh?
Anh chính là chạm cũng chưa có chạm tới cô gái ói lại ói này đâu.
Phong Thánh bắn mắt lạnh về phía người nhân viên, có một ngọn lửa ngầm mãnh liệt.
Dám ở trước mặt anh chạm vào người của anh?
Chán sống sao!
Sau khi dùng ánh mắt đẩy lui người nhân viên nam, tay trái Phong Thánh đỡ Lạc Ương Ương, một tay khác một phen đoạt khăn giấy từ trong tay đối phương qua.
Sau khi anh giúp Lạc Ương Ương lau miệng lung tung một chút, vòng eo tinh tráng hơi cong xuống, chặn ngang bế cô lên.
Đột nhiên bị bế lên, Lạc Ương Ương suy yếu đến không phát ra được tiếng kinh hô.
Trong nháy mắt trọng tâm lệch đi, mắt to đang mở của cô cũng co rút một chút, tay nhỏ liền thành thành thật thật leo lên cổ Phong Thánh.
Không cần đi đường cũng tốt, chân cô mềm đến không còn sức lực đi rồi.
Lạc Ương Ương ói thành như vậy, công viên giải trí là không thể tiếp tục chơi.
Sau khi ra công viên giải trí, cô cho rằng Phong Thánh sẽ mang cô về nhà.
Kết quả, cô bị đưa tới quán BBQ nướng bên đường.
Chính là quán BBQ nướng bên đường lần trước cô và Vưu Vưu ăn, kết quả bị Phong Thánh kéo đi.
“Tới nơi này làm gì? Không phải anh không cho tôi ăn loại thực phẩm rác rưởi này sao?”
Tuy rằng Lạc Ương Ương mới ói xong chưa bao lâu, nhưng ngồi trên xe nhìn quán BBQ còn chưa tính là rất nhiều người, cô thèm đến nước miếng lại chảy ra.
Không cho cô ăn còn mang cô tới, Phong Thánh này không phải là tra tấn cô sao.
Quá khốn kiếp.