Editor: May
Nhưng Phong Thánh quá mức cao to, nằm ở dưới thân anh, cô giãy giụa hơn nữa, cũng đẩy không được anh chút nào.
“Cô hôn tôi một chút, tôi liền suy xét.” Phong Thánh nhìn cánh môi phấn nộn đóng mở dưới thân, tâm thần bị khiêu khích đến rung động.
“……” Lạc Ương Ương lại bị đòi hôn lần nữa, tay chân giãy giụa lập tức hơi dừng lại.
Phong Thánh là cuồng ma đòi hôn sao?
Bất cứ lúc nào đều muốn đòi hôn, đây là sở thích gì?
“Không hôn?” Bàn tay to không an phận của Phong Thánh, lặng yên thăm dò thân thể trơn mềm ở trong quần áo ở nhà mà vật nhỏ còn đang mặc.
“Đừng!” Lạc Ương Ương nhanh chóng bắt lấy bàn tay to tác loạn của Phong Thánh, ủy khuất lại phẫn nộ nói, “Tôi hôn.”
Sau khi có kinh nghiệm mấy lần trước, Lạc Ương Ương sẽ không dại dột nhẹ nhàng chạm vào một chút liền thối lui.
Dù sao cũng hôn nhiều lần như vậy rồi, không cần thiết phải thẹn thùng.
Tay nhỏ của cô vừa nhấc nâng mặt tuấn lãnh khốc của Phong Thánh, cái miệng nhỏ vểnh lên một chút liền không quan tâm dán lên.
Vì chứng minh cô không phải nhẹ nhàng chạm vào qua loa cho xong, cô còn hơi phe phẩy đầu nhỏ, môi phấn ma xát trái trải phảo phải thật mạnh vài cái.
“Hôn xong rồi.” Lạc Ương Ương lui môi rút tay về, yếu ớt nhìn Phong Thánh, chờ anh kiểm nghiệm.
“……” Phong Thánh mặt vô biểu tình trầm mặc vài giây, mới thình lình nói, “Cô cho rằng cô đang sơn tường?”
Nụ hôn rối loạn lung tung này là gì, một chút kỹ thuật hôn cũng không có, làm bậy!
“Anh thấy qua dùng miệng sơn tường chưa?” Lạc Ương Ương chợt dẩu cái miệng nhỏ, mắt to trừng lớn, bất mãn phản bác.
Có hôn đã không tồi, còn yêu cầu cao như vậy, được một tấc lại muốn tiến một thước.
Phong Thánh khác thường không khó xử Lạc Ương Ương, sau khi anh thâm thúy nhìn Lạc Ương Ương vài lần, hai tay hơi chống liền đứng lên.
Giây tiếp theo, Lạc Ương Ương nhanh chóng bò lên theo.
Lúc này đây, cô cách giường xa xa, cách Phong Thánh cũng xa xa, quyết không cho anh lại có cơ hội đè cô đến trên giường nữa.