Editor: May
Cái trán Lạc Ương Ương rơi xuống mấy đường hắc tuyến, cô dám khẳng định, dù cô bảo Phong Tử Mục khóc, bé cũng không khóc được.
Nếu đàn ông nhà họ Phong thích khóc như vậy, mặc kệ tuổi lớn nhỏ, phỏng chừng đã sớm bị đánh thành cái dạng gì.
Nhưng là.
“Vậy đi thôi.” Lạc Ương Ương thuận tay đóng cửa lại.
Thôi, không so đo với đứa bé, bằng không có vẻ cô quá ngây thơ.
Hiện tại bảo cô ở phòng chờ, cô sẽ ngồi không yên.
“Chị dâu lớn, biết ngay chị tốt nhất!” Nháy mắt Phong Tử Mục vui vẻ ra mặt, lôi kéo tay Lạc Ương Ương liền nóng vội chạy đi.
Bé phải chạy nhanh lên, bằng không nhìn không được thủ đoạn sấm rền gió cuốn khi anh hai ra tay.
Khu nhà ở cách đại sảnh tiếp khách rất xa, Lạc Ương Ương và Phong Tử Mục chạy chậm trên một đường tràn ngập ánh trăng.
Cổ trạch giăng đèn kết hoa rực rỡ, ngoài phòng tiếp khách tụ tập không ít người.
Nhưng những người này cũng không dám tới gần cửa lớn phòng tiếp khách, chỉ xa xa gần gần nói chuyện phiếm đùa giỡn, cũng không dám làm ra động tĩnh quá lớn.
Khi Phong Thánh từ hành lang gấp khúc tản bộ đến, nơi đi qua, mọi người đều nhìn anh chăm chú, cũng thức thời ngừng tiếng nói chuyện.
Còn chưa đi tiến phòng tiếp khách, Phong Thánh liền nghe được đại sảnh truyền ra tiếng kêu la của phụ nữ, không quá quen thuộc, nhưng có thể khẳng định chính là mang theo âm khóc.
Bước chân của Phong Thánh vẫn không nhanh không chậm đi về phía trước, khi anh bước vào phòng tiếp khách, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy, là lão gia tử và em trai ruột lão gia tử – ông chú của anh ngồi ở ghế chủ vị.
Trên ghế hoa lê phân loại ở hai bên đại sảnh, bên trái ngồi theo thứ tự là ba anh, bác trai cùng với một ít trưởng bối, ngồi đối diện bọn họ, là cha mẹ Giang Hải Phong.
Vị trí đầu tiên phia bên phải, ngồi Phong Ngật và Phong Hành.
Giang phu nhân vốn dĩ đang khóc, sau khi nhìn thấy Phong Thánh đi vào từ ngoài cửa, càng là kích động đứng lên.
“Phong Thánh! Mày làm gì con trai tao? Mau trả con trai tao lại cho tao!”