Editor: May
Phong Thánh thấy Lạc Ương Ương ăn một ngụm một ngụm đến khóe miệng giơ lên, biểu tình thỏa mãn nho nhỏ của cô, khiến cho anh nghi vấn: “Ăn rất ngon?”
“Ừ ừ.” Lạc Ương Ương phi thường khẳng định gật đầu, “Đây là bánh kem mua từ cửa hàng nhà ai? Ăn ngon hơn bên học viện chúng tôi nhiều!”
“Cho tôi nếm thử một miếng.” Phong Thánh nhìn bánh kemđã ăn hết một phần ba, đạm giọng nói.
“Không phải anh không ăn đồ ngọt sao?” Lạc Ương Ương có chút kinh ngạc nhìn Phong Thánh.
Anh đây là muốn đoạt bánh kem ăn với cô sao?
Bánh kem chỉ có một cái nhỏ như vậy, đừng đoạt với cô chứ!
“Ngẫu nhiên nếm một chút vẫn là có thể.” Phong Thánh mặt không đổi sắc trả lời.
Anh cũng không phải thật sự muốn ăn, chính là thấy vật nhỏ ăn đến vẻ mặt hạnh phúc, nhịn không được muốn nếm thử.
Lạc Ương Ương nghiêm túc nhìn kỹ Phong Thánh, sau khi xác định anh nói là sự thật, lúc này mới múc một khối bánh kem nhỏ, đưa tới bên môi anh.
Phong Thánh nhìn một khối bánh kem nhỏ đáng thương trên muỗng, lại nhìn Lạc Ương Ương đau lòng nhìn khối bánh kem nhỏ này.
Môi dày mỏng thích hợp của anh mở ra, ăn một ngụm vào trong miệng.
“Thế nào? Ăn ngon không?” Lạc Ương Ương cười ngọt ngào, mắt to hắc diệu thạch lấp lánh sáng lên nhìn Phong Thánh.
Mùi hương bánh kem bơ quanh quẩn ở giữa môi răng, vị ngọt ngán làm Phong Thánh nhẹ nhăn mày lạnh lại.
Đồ ngọt vẫn là trước sau như một không hợp khẩu vị của anh, nhưng ánh mắt chờ mong của Lạc Ương Ương rơi vào trong mắt, Phong Thánh vẫn là gật gật đầu: “Tạm được.”
“Tạm được?” Lạc Ương Ương trả lời không quá vừa lòng với Phong Thánh, nhỏ giọng nói thầm, “Khẩu vị người biến thái đều biến thái, rõ ràng là ăn ngon cực kỳ.”
“……” Lạc Ương Ương nói thầm, lại lần nữa bị Phong Thánh nghe được rõ ràng.
Anh chỉ là không thích ăn đồ ngọt mà thôi, đáng giá chửi bới anh như vậy sao?
Tin anh vừa giận, thật biến thái cho cô xem không?
Vật nhỏ, không có lương tâm.
Lạc Ương Ương múc một khối bánh kem to, khi đưa đến bên môi đang muốn ăn, Phong Thánh đột nhiên nói: “Tôi còn muốn.”