Editor: May
Cảm giác kia sảng khoái đến không thôi không thôi!
Tuy rằng Phong Thánh một ngụm đồ nướng BBQ cũng không ăn, nhưng cùng anh ra ngoài, cô tính tiền, anh nhất định cảm thấy cực kỳ mất mặt.
Phong Thánh nhìn đầu dưa nhỏ khom lưng ở trước mặt mình, nhìn chằm chằm cái ót đen nhánh của cô, lạnh nhạt nói: “Sai chỗ nào hả?”
“Tôi không nên tính tiền ở trước mặt anh, làm anh mất mặt.”
Lạc Ương Ương nhìn mũi giày bata màu trắng của mình, tiếng nói gạo nếp mềm mại nũng nịu, nghe tới thực ảo não.
Nhưng mà, ở nơi Phong Thánh không nhìn thấy, cô mặc kệ là khóe miệng hay là đuôi lông mày khóe mắt, tất cả đều không ức chế được cười sảng khoái lên.
Tươi cười kia, muốn vui vẻ bao nhiêu liền vui vẻ bấy nhiêu.
Bị Phong Thánh ức hiếp lâu như vậy, lần đầu tiên cô ngậm cá lớn lật người, vừa cưỡi lên đầu lão hổ già liền cảm thấy sảng khoái.
Sảng khoái từ đầu tới chân sảng khoái tới chết.
“Ăn cơm mềm là có ý tứ gì? Cô gọi đồ nướng BBQ, tôi có ăn xong?” Sắc mặt Phong Thánh muốn không tốt bao nhiêu liền không tốt bấy nhiêu.
Bởi vì Lạc Ương Ương, đêm nay anh lại mất mặt lần nữa.
Hơn nữa lần trước, chuyện hơn nửa đêm ôm cô đi bệnh viện.
Hai lần trải qua mất thể diện trong đời, nhưng tất cả đều là một tay Lạc Ương Ương tạo thành.
Đời trước anh nợ cô à?
Đời này gieo họa cho anh như vậy.
“Không có! Phong tổng ngài một ngụm đồ nướng BBQ cũng không ăn!” Lạc Ương Ương cong eo cúi đầu, một bộ dáng nghiêm túc nhận sai.
Nhưng sự thật cô không thẳng eo nổi chính là, cô còn chưa có cười đủ, không thể để Phong Thánh nhìn thấy cô đang vô cùng vui vẻ.
“Cho nên?” Phong Thánh tiếp tục hỏi.
“Cho nên Phong tổng ngài không có ăn cơm mềm, tất cả mềm cứng đều là tôi ăn!” Lạc Ương Ương leng keng hữu lực giải thích.
Cô biết, Phong Thánh ném mặt mũi, muốn tìm một lý do an ủi tâm lý.
Xem từ quan niệm tiêu phí, anh không ăn, không trả tiền rất bình thường.