3. Chương 3: Đụng vào anh hai.
Editor: May
Dần dần, đầu óc Lạc Ương Ương phình to còn có chút choáng váng, khi cúi đầu xoa huyệt Thái Dương, không phát hiện Diệp Sa Nghiên đã liếc mắt đánh giá cô một cái, dùng một ánh mắt với một người đàn ông trẻ tuổi.
Tuy rằng Giang Hải Phong đang ve vãn đánh yêu với một mỹ nữ khác, nhưng cũng thời khắc lưu ý tình huống của Lạc Ương Ương, sau khi tiếp nhận được ánh mắt của Diệp Sa Nghiên, anh ta buông ly rượu, tự nhiên mà đi đến ngồi xuống bên cạnh Lạc Ương Ương.
“Em tên Lạc Ương Ương đúng không? Chào em, anh tên Giang Hải Phong.” Giang Hải Phong tràn đầy tươi cười sang sảng, nhìn qua vẻ mặt thân thiện.
Thân thể dị thường, hơn nữa Giang Hải Phong đột nhiên đến gần, những thứ này đều làm Lạc Ương Ương nổi lên cảnh giác, tâm thần chợt tắt, thanh lãnh nhìn lại anh ta: “Chào anh.”
“Sao mặt em lại đỏ như vậy? Là không thoải mái sao?” Ánh mắt Giang Hải Phong quan tâm nhìn Lạc Ương Ương, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô làm như có chút kinh ngạc, nói liền kéo cô, “Nếu không, anh đưa em đi nghỉ ngơi đi?”
Tuy rằng Giang Hải Phong là ngữ khí dò hỏi, nhưng động tác kéo người lại là không cho phép cự tuyệt.
Đột nhiên bị kéo tầm mắt nhoáng lên của Lạc Ương Ương đều có chút mơ hồ, khi đứng dậy đụng tới thân thể Giang Hải Phong, trong cơ thể lại có thể dâng lên khát vọng không hiểu.
Đánh mạnh xuống đầu bảo trì thanh tỉnh, Lạc Ương Ương không dám nghĩ nhiều, dùng sức đẩy Giang Hải Phong ra liền chạy ra bên ngoài.
Cô phải về nhà, không thể đi cùng người khác, đặc biệt là đối phương còn là một người đàn ông.
Giang Hải Phong sửng sốt một chút, tựa hồ không nghĩ tới Lạc Ương Ương lại vẫn còn sức lực đẩy anh ta ra, sau khi nhìn thấy cô một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm chạy ra phòng, anh ta mới giật mình một cái đuổi theo ra ngoài.
Bước chân phù phiếm của Lạc Ương Ương chạy trốn có chút chật vật, thật vất vả chạy ra khỏi phòng, lại đụng phải một lồng ngực rắn chắc.
Phong Thánh là cùng Lạc Ương Ương cùng nhau đi ra từ biệt thự, nhưng anh có cuộc hẹn khác, không đi đến phòng.
Đang đi ở trên hành lang êm đẹp đột nhiên bị đụng vào, sắc mặt anh lạnh lùng, rũ mắt đồng thời theo bản năng đi đẩy vật thể trước người ra.
Lạc Ương Ương mặc váy hồng nhạt, dưới ánh đèn khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng, cả người giống như mật đào nước dụ người ngắt lấy, nhìn đến làm yết hầu người căng thẳng. Thấy rõ là cô, bàn tay to nâng đến một nửa của Phong Thánh bỗng nhiên ngừng lại.
Lạc Ương Ương vốn là choáng váng đầu sau khi va chạm càng chóng mặt hơn, ngước mắt đụng vào con ngươi lạnh lẽo của Phong Thánh, lông mi cô run lên, tựa hồ không quá choáng váng: “Anh hai?”