Editor: May
Hơn nửa đêm ôm Lạc Ương Ương tất cả váy ngủ đều là máu, vô cùng lo lắng đi thẳng đến bệnh viện, kết quả cô lại chỉ là đau sinh lý đơn giản, chuyện này tuyệt đối là chuyện chê cười lớn với người khác.
Anh sống hai mươi sáu năm, vết nhơ lớn chê cười đầu tiên trong đời, lại có thể là do Lạc Ương Ương ban tặng.
Phong Thánh nhìn Lạc Ương Ương an an tĩnh tĩnh nằm trên giường bệnh, đột nhiên liền rất muốn véo tỉnh cô.
Ra nhiều máu như vậy, anh còn tưởng rằng cô sắp chết đấy.
Đáng chết!
Đêm nay đưa cô đến bệnh viện, quả thực là một sỉ nhục.
Phong Thánh càng nghĩ trong lòng càng không chấp nhận được, ánh mắt sắc bén liếc mắt Lạc Ương Ương còn đang ở trong hôn mê, anh xoay người liền đi ra ngoài.
Nhưng mà, Phong Thánh còn chưa đi tới cửa, cửa phòng bệnh đã bị người đẩy ra từ bên ngoài, một đạo hình bóng quen đến không thể quen thuộc hơn đột nhiên xuất hiện, nhìn đến mày nhảy dựng của anh liền nhíu lại.
“Nghe nói tổng giám đốc Phong Đại của chúng ta, hơn nửa đêm ôm một cô gái cả người đầy máu tới đây?”
Thuần Vu Thừa đẩy mở cửa nhìn thấy Phong Thánh, cùng lúc trêu chọc anh, nâng chân lên, không khách khí chút nào duỗi về phía giường bệnh.
“Đêm nay cậu trực ban?” Khi Thuần Vu Thừa đi qua từ bên cạnh, khóe mắt Phong Thánh co rút một chút, nhưng cuối cùng cũng không ngăn cản Thuần Vu Thừa.
Bởi vì anh biết ngăn cản cũng vô dụng, Thuần Vu Thừa nên biết được vẫn là sẽ biết.
“Không đáng giá, vừa rồi có khám gấp, chính là đào tôi từ trên giường tới đây giúp một tay.” Thuần Vu Thừa thuận miệng đáp, người đã muốn chạy tới đầu giường.
Thuần Vu Thừa hơi cong eo cúi thấp người, gần gũi đánh giá khuôn mặt nhỏ tái nhợt kia của Lạc Ương Ương.
Khuôn mặt nhỏ trắng trong sạch sẽ, tính trẻ con chưa rút, rất thanh tú động lòng người.
Dáng người…… Thuần Vu Thừa nhìn chăn màu trắng đắp ở trên người Lạc Ương Ương một cái, nhìn không tới dáng người.
Nhưng loại diện mạo thanh tú nhạt nhẽo này, nhìn như là cô gái nhỏ còn chưa thành niên, chính là khẩu vị của Phong Thánh?