Editor: May
Anh biết Phong Thánh đang do dự, sau đó……
“Tôi cúp.” Ngữ điệuPhong Thánh lãnh trầm, không hề tình cảm truyền tới.
“Này?” Âm bận đô đô đô vang lên, Thuần Vu Thừa trừng mắt, anh thật sự bị Phong Thánh cúp điện thoại, “Đáng chết! Lại có thể không trả lời tôi, cậu đây là trốn tránh vấn đề!”
Đôi tay Thuần Vu Thừa cắm xuống liền đi ra ngoài, bỗng nhiên cảm khái nói:
“Hai anh em nhà họ Phong này đều có tật xấu, Lạc Ương Ương là một cô gái nhỏ ngây ngô như vậy, tên Thánh kia lại còn gặm xuống.”
Ra phòng bệnh, Thuần Vu Thừa nhìn thấy Lạc Ương Ương đang đợi thang máy, liền không nhanh không chậm đi về phía cô.
Tỉnh lại ở bệnh viện, một người quen thuộc cũng không nhìn thấy, trong lòng Lạc Ương Ương gấp cũng có chút hoảng.
Trong lúc chờ thang máy, thình lình nhìn thấy Thuần Vu Thừa, ánh mắt cô căng thẳng, xoay người liền đi.
Ấn đường Thuần Vu Thừa nhảy dựng, hô: “Lạc Ương Ương! Em đứng lại!”
Nhìn thấy anh liền chạy, anh là lớn lên giống thổ phỉ, hay là giống phần tử khủng bố?
Lạc Ương Ương theo phản xạ dừng lại, tiện đà nghĩ đến cô cần gì phải nghe lời như vậy, chân nhỏ trắng nõn như ngọc lại nâng lên, lần này không phải đi, là chạy.
“Aizz…… Em chạy làm gì hả?” Thuần Vu Thừa lập tức đuổi theo, “Giày cũng không mang em muốn chạy đi chỗ nào!”
Thuần Vu Thừa nói làm Lạc Ương Ương cúi đầu, lúc này mới phát hiện cô thật sự giày cũng chưa mang.
Nhưng mặc kệ, rời xa người đàn ông phía sau quan trọng hơn.
Ở trong ánh mắt kinh hãi và nghi ngờ của y tá bác sĩ, hai người chạy đuổi ở trên hành lang thật dài.
Tình hình chung, bệnh viện cấm chạy đuổi đùa giỡn, nhưng bởi vì quan hệ của Thuần Vu Thừa, không ai dám tiến lên nhắc nhở bọn họ.
Lạc Ương Ương lại có thể chạy, chạy trốn cũng không nhanh bằng Thuần Vu Thừa, cửa thang lầu cuối hành lang, cô bị Thuần Vu Thừa nắm chặt cánh tay.
“Anh cũng không ăn em, em chạy cái gì nha?” Phòng ngừa Lạc Ương Ương lại chạy, Thuần Vu Thừa bắt lấy cô không buông.