Editor: May
“Tôi thích ăn cái gì, em có thể đặt tới trên bàn cho tôi ăn?” Phong Thánh nâng tay nhỏ của Lạc Ương Ương lên, nhẹ nhàng rơi xuống một nụ hôn ở trên cổ tay bị chà lau của cô.
“Chỉ cần không phải quá xa, tôi tận lực mua trở về.” Lạc Ương Ương nhìn Phong Thánh nói hôn liền hôn, cũng không có rút tay bị hôn môi của mình về.
Nghe được Lạc Ương Ương hứa hẹn đáp ứng, hôn môi của Phong Thánh bỗng biến thành khẽ cắn.
“Đừng cắn.” Lạc Ương Ương nhăn mày nhỏ lại, tuy rằng không đau, nhưng cô vẫn theo bản năng rút tay của mình về.
Phong Thánh đẩy Lạc Ương Ương để cô đứng lên, chỉ vào bàn làm việc trước người, mắt lạnh hiện lên một chút cười xấu xa: “Ngồi vào trên bàn đi.”
“Làm gì?” Lạc Ương Ương lập tức liền cảnh giác lên.
Đang êm đẹp ngồi lên trên bàn làm gì!
“Chính em nói, tôi thích ăn cái gì, em có thể để tôi ăn cái đó.” Phong Thánh nghiêm trang, nói đến đương nhiên.
“Tôi lại không phải đồ ăn!” Trải qua nhiều thế ngày ở chung như thế, nếu Lạc Ương Ương còn không rõ Phong Thánh nói cái gì, cô liền quá trì độn.
Phong Thánh nhíu mắt lạnh lại, bộ dạng trợn to mắt lên của vật nhỏ này, giây tiếp theo rất có thể sẽ muốn trốn.
Ở trước khi cô chuẩn bị trốn, ghế da của anh liền trượt về phía trước.
Giây lát liền vây Lạc Ương Ương ở giữa anh và bàn làm việc.
“Anh để tôi đi ra ngoài!” Còn chưa kịp chạy, kế hoạch chạy trốn liền thất bại, Lạc Ương Ương có chút ảo não.
“Xem tâm tình của tôi.” Hai bàn tay to của Phong Thánh gác ở trên eo rắn nhỏ của Lạc Ương Ương.
Chỉ thấy anh dùng sức nhấc lên, Lạc Ương Ương liền đặt mông ngồi ở trên bàn làm việc.
“Đây chính là văn phòng, anh đừng xằng bậy!” Lạc Ương Ương bị bắt ngồi ở mép bàn làm việc, ý đồ đẩy Phong Thánh ra, tự mình nhảy xuống.
Nhưng mà, ghế da của Phong Thánh lại trượt về phía trước vài phần, anh còn quá phận vặn bung hai chân nhỏ của Lạc Ương Ương ra.
Anh ngồi ở ghế ông chủ, liền như vậy chen vào giữa hai chân Lạc Ương Ương, tàn nhẫn bóp chết ý đồ chạy trốn của cô.