Editor: May
Khi đầu nhỏ ở trên gối đầu khó nhịn trằn trọc, xúc cảm hơi lạnh truyền đến, lúc này cô mới phát hiện tất cả trên mặt của mình đều là mồ hôi, lại có thể đau ra mồ hôi lạnh trong lúc ngủ mơ.
“Ư……” Lạc Ương Ương đau đến cau mày nhỏ, không khỏi nghĩ đến một vấn đề, “Sao lại đau như vậy, chẳng lẽ là kỳ sinh lý tới rồi?”
Nhưng mà, kỳ sinh lý của cô chưa bao giờ đau bụng kinh.
Thử mấp máy hai chân cảm thụ cẩn thận một chút, Lạc Ương Ương đau đớn khó nhịn mở mắt, trong bóng đêm hiện lên một tia kinh ngạc.
Nơi đó ẩm ướt, xem ra thật là kỳ sinh lý tới rồi.
Nhưng mà, sao lần này lại không có một chút triệu chứng nào, còn là tới buổi tối, khăn trải giường khẳng định chịu tao ương.
Lạc Ương Ương muốn rời giường, nhưng nửa người trên mới khởi động một chút, liền lại đau đến ngã trở về trên giường.
“Ưm……” Lạc Ương Ương đau đến hít hà một hơi, toàn bộ bụng nhỏ cao tốc xoay tròn giống như con quay, quặn đau thẳng tới cốt nhục, “Vì sao lại đau như vậy?”
Trong bóng đêm đau đớn khó nhịn, Lạc Ương Ương nhìn về phía cửa phòng gắt gao đóng chặt.
Đêm nay Phong Thánh không tới sao?
Bụng nhỏ Lạc Ương Ương đau đến động một chút liền đau, so sánh với bài xích và thống hận vào hai buổi tối trước, lúc này cô nằm nghiêng nhìn về phía cửa phòng, lần đầu tiên hy vọng Phong Thánh có thể xuất hiện như vậy.
Trong thống khổ dày vò, Lạc Ương Ương đột nhiên nghe được phía sau khẽ nhúc nhích.
Cô quay đầu nhìn lại, dưới bức màn chợt xốc lên, không ngoài ý muốn thấy được một bóng đen cao dài, ánh mắt cô cũng ở trong khoảnh khắc này sáng lên không ít.
Lần này, cô cũng sẽ không lại bị dọa tới rồi, trừ bỏ Phong Thánh, không ai sẽ hơn nửa đêm đột nhiên xông vào phòng ngủ của cô.
Nhìn thân ảnh thon dài của Phong Thánh đưa lưng về phía ánh trăng đi tới, trong đầu Lạc Ương Ương toát ra một nghi vấn.
Mấy buổi tối này, Phong Thánh đều là tiến vào từ ban công?
Phong Thánh vừa tiến đến liền phát hiện Lạc Ương Ương tỉnh, đây ngược lại làm anh có chút ngoài ý muốn: “Đang đợi tôi?”