Editor: May
Anh rất muốn quên lần đầu tiên khi kết hợp với Lạc Ương Ương, lúc cô động tình lại có thể gọi tên Phong Ngật.
Anh phi thường muốn quên đi đoạn ký ức này vào đêm đó, nhưng anh phát hiện anh càng muốn quên, liền càng nhớ rõ khắc sâu.
Đáng chết, anh nhớ rõ mỗi một động tác biểu tình buổi tối ngày đó của cô, cùng ngâm kêu kiều mị mê người.
Giọng nói Phong Thánh giống như nặn ra từ luyện ngục băng hàn, lạnh đến có thể đâm vào cốt tủy người, Lạc Ương Ương nghe đến trong lòng rùng mình, phía sau lưng thẳng phát lạnh.
Chuyển mắt nhìn về phía Phong Thánh, lúc này Lạc Ương Ương mới phát hiện, ánh mắt Phong Thánh lạnh lẽo đến dọa người, giữa mặt mày lãnh trầm đều là sát khí lạnh lẽo cường đại khiếp người.
Nhìn Phong Thánh có ý lửa giận ngầm, lại ẩn nhẫn không phát, Lạc Ương Ương ngạc nhiên phát hiện, cô cũng không có sợ anh giống như lúc trước.
Trước kia cho dù Phong Thánh không tức giận, một mắt lạnh bắn tới đây, có khi cô sẽ luôn sợ hãi.
Nhưng hiện tại, cô có thể rõ ràng cảm giác được Phong Thánh tức giận.
Nhưng mà, trong lòng cô không sợ hãi.
Cô không sợ anh, lại có thể không sợ chút nào.
Nghĩ lại nguyên nhân khiến anh tức giận, đôi mắt sáng ngời của Lạc Ương Ương nhẹ chớp vài cái.
Bị Phong Ngật nhìn thấy cô và Phong Thánh thân mật ôm nhau, theo lý thuyết cô hẳn là sẽ khẩn trương, kinh hoảng vô thố mới đúng.
Nhưng vừa rồi cô ngoại trừ kinh ngạc, lại có thể không có bất kỳ cảm xúc gì khác.
Không có khẩn trương, càng không có kinh hoảng thất thố, cảm xúc của cô lại có thể bình tĩnh đến đáng sợ.
Lạc Ương Ương bị cảm xúc chân thật nhất trong lòng của mình làm kinh ngạc đến, rũ mắt trầm tư.
Vài giây sau, cô ngước mắt nhìn Phong Thánh.
Ở trong sóng gió mãnh liệt của Phong Thánh, giống như đều có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, trong mắt lạnh lẽo cường bá xé rách cô, Lạc Ương Ương bình tĩnh nói: “Em không có thương tâm.”