Editor: May
Vưu Vưu vì đối diện cửa, cô là người đầu tiên nhìn thấy Phong Thánh tiến vào.
Nhưng ngay từ đầu cô cho rằng chính mình nhìn lầm, lúc này vội vàng lôi kéo tay áo Lạc Ương Ương, lén chọc chọc muốn nhắc nhở cô.
Nhưng mà, Lạc Ương Ương cũng đang nổi nóng, vung tay cô một chút, giận chỉ vào Diệp Sa Nghiên: “Mắng chính là cô! Cô mới là ra ngoài bán!”
Liền ở trong nháy mắt Lạc Ương Ương dứt lời, một người thân hình cao lớn dừng lại ở bên cạnh cô, khí tràng lạnh lẽo cường đại, giống như đều đóng băng hiện trường.
Lần giận dữ này của Lạc Ương Ương, khí thế đặc biệt đủ, giọng nói kiều mềm thanh thúy cũng đặc biệt vang dội.
Bên cạnh đột nhiên tới cảm giác áp bách, làm trong lòng cô rùng mình.
Chậm rãi nghiêng mắt, sườn mặt lãnh ngạnh quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn của Phong Thánh, thình lình chui vào mi mắt cô.
“Phong, Phong Thánh?” Ngón trỏ Lạc Ương Ương giận chỉ vào Diệp Sa Nghiên, nhịn không được run rẩy một chút.
Sao Phong Thánh lại ở chỗ này?
Phong Thánh cũng không có nhìn về phía Lạc Ương Ương, chỉ mắt chứa sát ý lãnh nhìn chằm chằm Diệp Sa Nghiên: “Vừa rồi cô bảo ai đi tìm đàn ông bán?”
Diệp Sa Nghiên chán sống rồi đúng không?
Vừa tiến vào liền để cho anh nghe được lời nói đáng chết như thế, đáng chết còn là nói với vật nhỏ của anh!
“Em, em đều không nói gì!” Diệp Sa Nghiên quá hiểu biết ánh mắt này của Phong Thánh đại biểu cái gì, cô sợ tới mức run run lên.
Phong Thánh hẳn là không có nghe được cô nói cái gì đi?
Khẳng định không có!
“Nói chuyện cẩn thận một chút cho tôi!” Ánh mắt cảnh cáo của Phong Thánh hung ác lạnh lẽo.
Mấy người ở đây, đừng nói nhìn mặt lạnh của anh, chỉ nghe thấy ngữ điệu lãnh trầm khiếp người của anh, đã khẩn trương đến trong lòng run sợ.
Lạc Ương Ương chậm rãi buông ngón tay giận chỉ Diệp Sa Nghiên, cô có chút khó hiểu nhìn Phong Thánh.
Cho nên, Phong Thánh là đang giúp cô nói chuyện?