Editor: May
Nhiệt độ không khí trong nhà dần cao, dưới ánh nắng sáng sớm sáng ngời, Phong Thánh có thể tinh tường nhìn thấy khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Lạc Ương Ương, kiều mị động lòng người, trong thanh thuần mang theo mị hoặc trí mạng, tự như anh túc làm người vừa dính liền nghiện.
Một tiếng sau mặt trời dần lên cao, Lạc Ương Ương trong phập phập phồng phồng cuồn cuộn mệt đến thiếu chút nữa lại ngủ thiếp đi.
“Đừng, tôi có chút đau.” Nhận thấy được Phong Thánh lại có dấu hiệu ngo ngoe rục rịch, Lạc Ương Ương vội bắt lấy bàn tay to làm loạn của anh.
Tối hôm qua vận động hơn phân nửa đêm, buổi sáng lại tới lâu như vậy, Phong Thánh đều không mệt sao?
Cho dù anh không mệt, vậy thân thể nhỏ này của cô cũng không chịu nổi phóng túng như vậy.
Phong Thánh – tên vương bát đản này, quả thực là cầm thú.
“Không phải lần đầu tiên mới có thể đau ư?” Tóc ngắn hỗn độn của Phong Thánh buông xuống ở trên trán, tăng thêm khí chất kiệt ngạo không kềm chế được của anh.
Mắt đen nhiễm ngọn lửa cực nóng sắc bén như ưng, nhìn về phía Lạc Ương Ương lúc này đang mang theo vài tia lười biếng, gợi cảm lại mê người.
“Tối hôm qua anh như vậy…… tôi, tôi còn chưa có khôi phục tốt.” Lạc Ương Ương vốn là ngữ khí lên án, nói xong lời cuối cùng lại đỏ mặt lên, thẹn thùng đến cúi mặt xuống, không dám nhìn tới ánh mắt quá mức cực nóng của Phong Thánh.
Lông mi dày dính vào ánh mặt trời của Lạc Ương Ương run rẩy, xấu hổ đến giống như hoa mắc cỡ mẫn cảm, khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng không mặt mũi gặp người, không phát hiện mắt lạnh Phong Thánh nhìn cô, bỗng nhiên hiện lên một chút nhu tình.
Nhu tình này thoáng hiện trong nháy mắt lại biến mất, nhanh đến chính Phong Thánh cũng không có phát hiện.
“A!” Khi Lạc Ương Ương còn đang suy nghĩ Phong Thánh có thể thả cho cô một con ngựa hay không, Phong Thánh đột nhiên xuống giường, cánh tay dài chụp tới liền chặn ngang bế cô lên, cô sợ tới mức kinh hô một tiếng, vội vàng duỗi tay ôm lấy cổ anh, “Anh muốn làm gì?”
“Tắm rửa.” Phong Thánh lời ít mà ý nhiều không muốn nhiều lời thêm một chữ.
“Tôi có thể tự mình tắm! Thật sự, không cần phiền toái!” Lạc Ương Ương cho rằng Phong Thánh là muốn giúp cô tắm rửa, anh chân dài đi đến rất mau, tiến vào phòng tắm, cô liền hận không thể nhảy xuống từ trong lòng ngực của anh.
Nhưng trên người cô cái gì cũng chưa mặc, Phong Thánh lại ôm đến thật chặt, cô không dám xằng bậy.
Hơn nữa gạch men sứ sàn nhà rất trơn, chẳng may động tác cô hơi lớn, khi nhảy xuống trẹo chân té ngã gì đó, có thể sẽ không tốt.